Lúc này, một đám áo đen vô thanh vô tức mà tiến lại gần, bao vây lấy mấy người bọn họ.
Tô Lạc sao có thể không quen thuộc đám người áo đen này chứ? Tử Nghiên sao lại có thể không biết bọn chúng?
Hai người đồng bệnh tương liên, trong thời gian gần đây, là bị đám người này đuổi giết, phải chạy trốn khắp nơi.
Nhìn thấy đám người áo đen xuất hiện, thần sắc Vân Khởi có chút khó coi.
Tô Lạc và Tử Nghiên liếc nhau, đều cảm thấy tình hình có chút không thích hợp.
Bởi vì vị trí mấy tên áo đen đó đứng rất kì lạ, bọn họ xếp theo hình quạt phía sau lưng Vân Khởi, thật giống như… cấp dưới của hắn.
Rất nhanh, suy đoán của các nàng được chứng thực.
Thủ lĩnh đám áo đen tiến lên hai bước, khom người, nói với Vân Khởi: “Thiếu chủ, chúng tiểu nhân tới muộn, thỉnh ngài trách phạt.”
Thiếu chủ?
Mặt mày Tô Lạc gắt gao nhăn lại, đáy mắt hiện lên thần sắc khiếp sợ.
Nàng làm thế nào cũng không ngờ rằng, đám người áo đen này lại là thủ hạ của Vân Khởi.
Như vậy, hắn và Yên Hà lão vu bà có quan hệ gì?
Vân Khởi biết sự tình sắp hỏng, nên không khỏi hung hăng liếc tên thủ lĩnh áo đen một cái.
“Lui xuống!” Thanh âm hắn lạnh nhạt vô tình, lộ ra sát khí lạnh lẽo từ địa ngục.
Thân hình thủ lĩnh áo đen khẽ nhúc nhích, quả nhiên nghe lời mà lui xuống.
Khóe miệng Tô Lạc xuất hiện một nụ cười lạnh trào phúng: “Âu Dương Vân Khởi, đây là chuyện ngươi muốn giải thích với ta?”
Hắn căn bản là từ lần đầu tiên nhìn tiên nhìn thấy nàng, thì đã biết nàng là đối tượng mà Yên Hà lão vu bà đuổi giết.
Không, có lẽ hắn nắm bắt được tin tức của mình, còn sớm hơn một bước.
Hắn tự mình đi đến bến đò nghênh đón tiểu Công chúa Ngọc Lâm, vậy thì sự tình có thật sự đơn giản như vẻ bề ngoài hay không?
Tô Lạc chỉ cần nhớ tới chuyện Vân Khởi thận trọng từng bước, bày mưu lập kế mà dồn nàng rơi vào bẫy, một ngọn lửa giận không rõ từ đâu lập tức bốc lên trong lồng ngực.
Sắc mặt Vân Khởi lúc này vô cùng phức tạp.
Nhưng mà hắn có thể nói cái gì đây?
Nói rằng, đám người áo đen này không phải do hắn gọi tới? Nàng sẽ tin hắn sao?
Trong lúc nhất thời, không khí đông lạnh, chung quanh tản ra hơi thở kì dị.
Tô Lạc trào phúng mà châm biếm, hùng hổ dọa người mà trừng mắt với Vân Khởi.
Tâm thần Vân Khởi mỏi mệt, không biết bám víu vào đâu mà nhìn nàng.
Khoảng cách gần như vậy, mà hắn lại bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách thật sự giữa bọn họ rất xa.
Vân Khởi biết, nếu hôm nay thật muốn đánh, thì hai người Tô Lạc tuyệt đối chạy trốn không được.
Cho nên hắn trầm ngâm nửa giờ, sau đó, hắn vẫy vẫy tay: “Các ngươi đi đi.”
Đám người áo đen xuất hiện, làm phá hủy toàn bộ kế hoạch của hắn. Lúc này, trong lòng Vân Khởi có bao nhiêu phẫn nộ, chỉ có mình hắn mới biết được.
Tô Lạc lạnh lùng cười, ánh mắt thâm sâu mà nhìn Vân Khởi: “Để chúng ta đi thật sao?”
“Đi đi!” Đôi mắt đen của Vân Khởi ẩn chứa sự dịu dàng say lòng người.
“Được, vậy chúng ta đi.” Tô Lạc không nói hai lời, lôi kéo Tử Nghiên xoay người, lập tức chạy đi.
Nàng rất sợ chần chừ một lát, thì Âu Dương Vân Khởi sẽ thay đổi chủ ý.
Nhưng mà các nàng còn chưa đi được bảy bước, thì lại thấy đám người áo đen trước mặt hợp với đám người đứng sau lưng Vân Khởi thành hình tròn, bao vây các nàng lại, không chừa một kẽ hở.
Đáy mắt Tô Lạc hiên lên một tia châm chọc, quay đầu nhìn về phía Vân Khởi: “Sao vậy? Mới vừa nói, lại lập tức đổi ý rồi?”
Đôi mắt lạnh nhạt của Vân Khởi như lưỡi kiếm sắc bén, bắn ra tia sáng lạnh lẽo về phía tên cầm đầu áo đen.
Tất cả đám người áo đen kia đều nghe theo sự điều khiển của tên cầu đầu này.
Thủ lĩnh áo đen quỳ một gối trước mặt Vân Khởi, sống lưng cứng đờ, không nói một lời nào.
Tư thế này của hắn rõ ràng là đang chịu phạt.
Đồng thời cũng có ý cưỡng ép Vân Khởi.
“Ngươi dám trái lệnh?” Thanh âm Vân Khởi bằng phẳng, bình tĩnh, không có một tia lo lắng.
Nhưng Tô Lạc biết rõ, chuyện trước mắt này chẳng qua chỉ là sự bình tĩnh trước khi bão táp ập đến thôi.
Xem ra, đám người áo đen này chỉ nghe lệnh của Yên Hà lão vu bà, Vân Khởi cũng không điều khiển được bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...