Tô Lạc đắc ý mà cười: “Chỉ là luyện dược sư cao cấp mà thôi.”
“Cái gì kêu chỉ là luyện dược sư cao cấp, còn mà thôi?” Tử Nghiên đều muốn chửi ầm lên.
Nha đầu này chẳng lẽ không biết, hiện tại trên đại lục, luyện dược sư cao cấp tổng cộng cũng chỉ có mấy người?
Nàng mới mười bảy tuổi, mười bảy tuổi! Luyện dược sư cao cấp mười bảy tuổi, nói ra ai them tin chứ?
Tử Nghiên hâm mộ ghen ghét đến mức đau cả não.
“Từ từ!” Nàng bỗng nhiên bắn lên, ngồi thẳng thân mình.
Tô Lạc bị nàng làm cho hoảng sợ: “Sao vậy? Ngươi hiện tại không thể cử động, có việc ta đi làm.”
Tử Nghiên giữ chặt tay Tô Lạc, đôi mắt đen nhánh như mực tinh tế mà đánh giá Tô Lạc.
Nàng không nói một lời, chỉ nghiêm túc mà nhìn.
Tô Lạc bị ánh mắt của nàng nhìn đến đáy lòng có chút run rẩy, nàng nhướng khóe môi, yếu ớt hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?”
Trên người nàng có vấn đề gì sao?
“Ngươi nha đầu này, ngươi!” Tử Nghiên cơ hồ bị chấn đến choáng váng.
“Làm sao vậy?” Tô Lạc vô tội mê mang trừng mắt.
“Ngươi thế mà đã lên cấp sáu rồi!” Tử Nghiên lải nhải, dường như không ngừng miệng được: “Khi chúng ta tách ra, ngươi vẫn là luyện dược sư trung cấp, tu vi cấp năm, lúc này mới qua có mấy ngày chứ? Ngươi đều toàn bộ lên cấp!”
Tô Lạc hì hì cười: “Nếu ngươi muốn đổi, ta giơ hai tay đồng ý.”
Trên thực tế, những chuyện mà nàng trải qua có lần nào không phải là cực kỳ nguy hiểm, có lần nào không phải là cửu tử nhất sinh?
Hai người lần lượt kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra sau khi tách nhau.
Khi Tô Lạc nói đến chuyện lão vu bà nhốt nàng lại, Dao Trì tiên tử nhân cơ hội làm nhục nàng, Tử Nghiên tức giận hừ lạnh mấy tiếng: “Lý Dao Dao kia tiện nhân, thật sự không biết xấu hổ!”
Khi Tô Lạc nói nàng thừa dịp Yên Hà lão vu bà buồn ngủ mà trộm chui vào phòng nàng ăn cắp hộp thuốc, Tử Nghiên cười đến mức miệng vết thương đều sắp nứt ra.
“Có thể bình yên vô sự mà chạy trốn trong tay Yên Hà lão vu bà, ngươi quả nhiên không giống bình thường.” Tử Nghiên vô cùng kính nể mà nhìn Tô Lạc: “Đổi thành người khác, ai cũng không làm được.”
“Ngươi thì sao, mấy ngày nay chạy ra như thế nào?” Tô Lạc quan tâm hỏi.
“Ngày ấy sau khi tách ra, ta đi vào trong núi tìm quả dại cho tiểu tinh linh ăn, ai biết đi được nửa đường thì gặp một đám hắc y nhân thực lực không yếu chút nào.” Hai mắt Tử Nghiên chứa đầy lửa giận: “Ta không thể đánh lại, chỉ có thể một đường đào vong. Nhưng mà, bọn họ cũng không phải hoàn toàn không có thiệt hại, ít nhất dọc theo đường đi, vốn một đội năm mươi người cũng chỉ còn lại có mấy người này.”
Tử Nghiên u lãnh nhìn hắc y nhân đang nằm bất động trên mặt đất, thần sắc phẫn nộ.
Dọc theo đường đi, nàng sử dụng vô số thủ đoạn và tâm kế mới có thể đánh giết tan tác đội ngũ này.
Chỉ là cuối cùng thật sự kiên trì không được.
Nếu không phải Tô Lạc đến sớm một khắc, chỉ sợ hiện tại nàng rốt cuộc nhìn không tới mặt trời của ngày mai.
Tìm một dòng suối nhỏ, Tử Nghiên đi rửa sạch người, Tô Lạc lại lấy ra một bộ váy hoàn toàn mới cho nàng mặc.
“Có trữ vật không gian chính là tiện.” Tử Nghiên cảm khái vô cùng.
“Yên tâm đi, ngươi cũng sẽ có.” Tô Lạc cười, hứa với nàng.
Trữ vật không gian là vật được chế tác từ một tia nhỏ bên trong không gian, sau khi nàng học được cách làm rồi sẽ làm cho Tử Nghiên một cái.
“Thật vậy sao? Vậy lần này bị đuổi giết cũng đáng.” Tử Nghiên biết Tô Lạc áy náy trong lòng, liền cố ý nhắc tới chuyện này.
Chờ đến khi Tô Lạc thực sự tặng trữ vật không gian cho mình, chắc cũng sẽ không thấy áy náy nữa nhỉ?
Kỳ thật, nàng căn bản không hề trách Tô Lạc. Huống chi nếu không phải nhờ Tô Lạc, Lam Tinh Linh cũng sẽ không thuộc về nàng.
Trong lòng nàng, Tô Lạc là bằng hữu tốt nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...