“Không đánh cuộc.” Tô Lạc vừa thấy lão Hoàng đế cười gian xảo giống như cáo già, thì lập tức biết trong lòng ông ta suy tính cái gì, trực tiếp cự tuyệt.
“Thật là, hài tử bây giờ đều không dễ bị lừa mà.” Lão Hoàng đế kêu lên một câu cảm khái.
Nhưng mà đồng thời, ông ta cũng cảm thấy vui mừng.
Quả nhiên, huyết mạch của người kia lưu lại, không giống như người bình thường.
Tô Lạc đứng dậy cáo từ, đi về phía điện Lâm Hoa của tiểu Công chúa Ngọc Lâm.
Tiểu Công chúa tò mò mà vây lấy nàng, nói lia lịa. Thật ra, Công chúa chỉ muốn biết được lão Hoàng đế và nàng nói cái gì.
Nhưng những chuyện liên quan đến thế hệ trước, sao Tô Lạc có thể nói ra?
Tô Lạc chỉ nói đông nói tây, nói bậy một hồi, tiểu Công chúa thấy thật sự hỏi không được gì, lúc này mới ủ rũ cụp đuôi mà trợn trắng mắt.
Đêm đen nhánh như mực.
Lúc này, đúng là khoảng thời gian tối thui trước bình mình.
Thời gian này, thường thường là thời điểm mọi người ngủ say nhất sau một ngày mệt mỏi.
Nằm ở trên giường, Tô Lạc vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say, đột nhiên mở mắt ra.
Trong đêm đen, ánh mắt sáng ngời như ban ngày, lấp lóe ánh sáng sao trời lộng lẫy.
Khóe miệng Tô Lạc chậm rãi gọi lên một nụ cười, sau đó xoay người xuống giường.
Động tác nàng nhanh nhẹn mà thay y phục dạ hành, thân mình linh hoạt như loài báo nhảy ra ngoài cửa sổ.
Bốn phía rất yên tĩnh, tất cả đèn đều đã tắt.
Chỉ còn mỗi ánh trăng như nước chảy sáng tỏ, phủ lên toàn bộ mặt đất một chiếc áo lụa màu vàng, đẹp đẽ mà mông lung.
Tô Lạc mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, tốc độ nhanh như ánh sáng, lặng yên không mốt tiếng động mà nhanh chóng biến mất vào bóng đêm mênh mang.
Trước đó, Tô Lạc còn cố tình hỏi thăm vị trí cung điện của Vân Khởi.
Sau khi có vị trí đại khái, mọi chuyện đều dễ hơn nhiều.
Trong bóng đêm, Tô Lạc vẫn có thể thấy mọi vật, thị lực so với ban ngày dường như không có khác biệt gì.
Ban đêm, đội tuần tra qua lại trong hoàng cung rất nhiều.
Nhưng tốc độ của Tô Lạc so với bọn họ thật sự là quá nhanh, giống như một cơn gió thổi qua, tức khắc đã không thấy bóng dáng đâu.
Thân ảnh nàng dung hợp làm một với bóng đêm. Hơn nữa, tốc độ Tô Lạc không gì sánh kịp, cho dù Tô Lạc bay lướt qua bọn họ, thì bọn họ cũng không phát hiện ra.
Dọc theo đường đi, Tô Lạc không ngừng nghỉ, rất nhanh đã đến cửa một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy.
“Điện Vân Hoa.” Nhìn ba chữ này, tức khắc đôi mắt Tô Lạc chợt lóe.
Không sai, nơi này là cung điện của Vân Khởi.
Nhưng mà Tô Lạc vẫn bĩu môi.
Bởi vì nàng chạy một đường tới đây, lại phát hiện trong hoàng cung này, tên của mỗi cung điện đều có chữ Hoa.
Nghiên Hoa, Hoa.
Lão Hoàng đế này thật đúng là si tình, nhiều năm như vậy, biết rõ không chiếm được mà vẫn nhớ mãi không quên.
Yên thầm thật khổ mà…
Tô Lạc nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ thật tốt, rồi lặng yên không một tiếng động mà tiến vào trong điện Vân Hoa.
Tô Lạc bước nhẹ nhất có thể, nhẹ tựa lông hồng.
Điều chỉnh hô hấp thành mỏng manh nhất, gần như không thể nghe thấy.
Bởi vì thực lực của Vân Khởi cao thâm khó đoán, đến bây giờ, Tô Lạc vẫn không rõ.
Cẩn thận giữ thuyền đến muôn năm, tóm lại sẽ không sai đâu.
Xoay người nhảy qua tường cung cao cao, thân ảnh nhỏ xinh của Tô Lạc ẩn núp ở phía sau cây trụ chạm trổ hình long phượng màu đỏ thắm.
Nàng khẽ nhô đầu lên, ánh mắt cẩn thận mà quan sát bốn phía.
Toàn bộ nến đã tắt, không có một tia ánh sáng.
Bốn phía vô cùng an tĩnh, ngoại trừ tiếng ngáy rất nhỏ, thì không có âm thanh nào khác.
Nhưng mà Tô Lạc có chút khó xử mà nhíu mày.
Điện Vân Hoa lớn như vậy, Vân Khởi giấu bí kíp ở chỗ nào chứ?
Thư phòng? Phòng ngủ? Hay là mật thất?
Tô Lạc nhíu mày, suy tư trong chốc lát, nhưng vẫn không có manh mối.
Bỏ đi, vẫn nên dựa theo thói quen kiếp trước của hắn mà tìm.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Lạc đi về phía phòng chính hoa lệ nhất.
Nhảy lên mấy cái, rồi thân hình Tô Lạc rơi xuống phía trước cửa sổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...