“Ta tên là Vân Lạc, cảm ơn!” Tô Lạc siết chặt nắm tay, xoay người bỏ đi.
Dù sao dung mạo nàng cũng đã thay đổi, cho dù có nói thế nào nàng cũng sẽ không thừa nhận!
“Ngươi có biết hiện tại bên ngoài có bao nhiêu người lùng bắt một người có tên là Tô Lạc?” Ánh mắt Âu Dương Vân Khởi nhàn nhạt nhìn nàng.
Tô Lạc trong lòng căng thẳng, không dám vọng động.
“Nếu bọn họ biết, nữ nhân kia là người hiện tại đang đứng trước mặt ta, ngươi cảm thấy như vậy có thú vị không?” Âu Dương Vân Khởi cười như không cười mà nhướng mày.
Trong mắt Tô Lạc, nụ cười ấy khiến nàng có một loại ác cảm nói không nên lời.
Tô Lạc siết chặt nắm tay, hai vai có chút cứng đờ.
Nàng không nghĩ Âu Dương Vân Khởi thế nhưng thật sự nhận ra nàng, nếu như hắn đem tin này truyền ra ngoài thì nàng xem như không xong rồi.
Âu Dương Vân Khởi cười cười, kéo vai nàng: “Lại đây, nói chuyện với ta một chút.”
Tô Lạc rất muốn hất tay hắn ra rồi bỏ chạy, nhưng đối mặt với hiện thực trước mắt, nàng không thể không cúi đầu nghe lời.
Cỏ xanh mơn mởn trên sườn dốc, ánh trăng lẳng lặng trải dài trên mặt đất, ánh sáng ôn nhu như nước.
Tô Lạc tuỳ ý ngồi xuống, lạnh mặt hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Âu Dương Vân Khởi chọn một chỗ cách Tô Lạc khoảng nửa cánh tay rồi ngồi xuống.
Vị trí này, không gần, cũng không xa.
Quá xa, bầu không khí sẽ không hợp để nói chuyện.
Quá gần, nàng sẽ phản cảm.
Cho nên, Âu Dương Vân Khởi ngồi ở vị trí này, ngước mắt lên nhìn không trung.
Nhìn nghiêng, gương mặt hắn tinh tế như điêu khắc, lạnh lùng mà tuấn tú, khiến người xem không thể rời mắt.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Lạc, đáy mắt loé lên một tia sáng động lòng người: “Sao ngươi không hỏi ta là ai?”
Tô Lạc cười nhạo một tiếng: “Ngươi là Tam hoàng tử nước Tây Tấn, Âu Dương Vân Khởi. Cái này còn phải hỏi sao?”
Khoé miệng Âu Dương Vân Khởi xẹt qua một ý cười chua xót, ánh mắt lại nhìn lên không trung.
Bầu trời đêm yên tĩnh treo một vầng trăng khuyết mờ nhạt, cô đơn mà trống rỗng, cũng giống như biểu cảm hiện tại của Âu Dương Vân Khởi.
“Ngươi nói, chúng ta tu luyện đến cuối cùng, có thể bay đến mặt trăng không?” Âu Dương Vân Khởi cười, nói chuyện tào lao với Tô Lạc.
Tô Lạc thầm hừ một tiếng, không để ý tới hắn.
Âu Dương Vân Khởi cũng không vì thái độ của Tô Lạc mà từ bỏ. Hắn vẫn như cũ cười tươi tắn như đang tắm mình trong gió xuân, nhàn nhạt than thở một tiếng: “Thật ra phi hành gia có thể du hành vũ trụ và bay đến mặt trăng, nhưng ở nơi này thì có chút khó khăn.”
Thân mình Tô Lạc tức khắc cứng đờ!
Ở dị giới này, làm sao có thể có người biết đến phi hành gia, làm sao có người có thể nói ánh trăng là mặt trăng?
Âu Dương Vân Khởi rõ ràng chính là...
Trong lòng Tô Lạc lúc này sóng cuộn biển gầm, trái tim bỗng đập mạnh liên hồi.
Vân Khởi ngoái đầu nhìn nàng, hơi hơi nhướng mày: “Ngươi làm sao vậy?”
Tô Lạc rầu rĩ trả lời: “Không có gì.”
Nhưng nàng sao có thể thật sự không có gì?
Kiếp trước hắn phản bội nàng, một màn giết chóc vẫn còn hiện lên trước mắt, hiện tại, hắn làm sao có thể tỏ vẻ ôn nhu trước mặt nàng như vậy?
Tô Lạc gắt gao siết chặt nắm tay, liều mạng nhẫn nhịn mới không đấm vào gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ kia.
“Lạc Lạc, thật xin lỗi!” Vân Khởi nhìn Tô Lạc chăm chú, không hề chớp mắt, thâm tình chân thành mà xin lỗi nàng.
Tô Lạc lập tức đứng lên.
Nàng không thể ở lại đây ngây ngốc thêm một phút giây nào nữa. Nếu không, sau này sẽ rất khó đối mặt nhau.
“Lạc Lạc.” Âu Dương Vân Khởi gọi tên nàng: “Ngươi muốn đi đâu? Bên ngoài có vô số người đang đuổi giết ngươi.”
“Âu Dương Vân Khởi, ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Tô Lạc quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn.
Nàng có thừa nhận nàng chính là Tô Lạc của nước Đông Lăng kia sao? Hắn sao lại có thể tự nhận định người đó chính là nàng?
Tô Lạc vô cùng chán ghét vẻ mặt chắc chắn nắm trong tay mọi chuyện của hắn.
“Tô Lạc, ta biết là ngươi.” Vân Khởi chậm rãi đi đến trước mặt nàng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...