Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Khoé miệng Âu Dương Vân Khởi khẽ cong lên một nụ cười ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Lạc.

Ánh mắt như vậy mang mười phần lực sát thương.

Tô Lạc quay mặt qua chỗ khắc, mắt không thấy thì sẽ không loạn. 

Nhưng ánh mắt cảu Âu Dương Vân Khởi luôn như có như không mà nhìn về phía nàng, nhìn đến mức trong lòng Tô Lạc nổi lên những cảm xúc phức tạp. Nàng ngước mắt, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Vân Khởi một cái.

Đối mặt với ánh mắt không vui của Tô Lạc, đáy mắt Âu Dương Vân Khởi lướt qua một tia ôn nhu.

“He he.” Tiểu công chúa Ngọc Lâm hai tay ôm mặt, đôi mắt tròn xoe nhìn nhìn Tô Lạc và Âu Dương Vân Khởi: “Nhìn là biết! Ta khẳng định hai người các ngươi có vấn đề!” 

“Bà cô nhỏ của tôi, mau tránh qua một bên đi!” Tô Lạc không muốn ngây ngốc ở đây, nàng kéo tiểu công chúa Ngọc Lâm đi qua một bên.


“Ta đi nấu canh cá.” Âu Dương Vân Khởi cười Tô Lạc. Không đợi nàng đáp lại, hắn liền nhanh chóng bắt tay bận rộn nấu canh cá.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm kéo kéo tay Tô Lạc: “Tam ca ca trước giờ chưa từng chủ động như vậy. Trước giờ cũng chỉ có ta mới được ăn đồ ăn do chính tay huynh ấy nấu. Tô Lạc, thể diện của ngươi thật lớn!” 

Tô Lạc bất đắc dĩ mà xoa đầu nàng: “Đầu nhỏ của người cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy không biết, toàn ăn nói lung tung thôi.”

“Nhưng ta không có nói bậy!” Tiểu công chúa Ngọc Lâm chu miệng nói.

Thấy Tô Lạc không vui mà trừng nàng, lúc này nàng mới vô thanh vô thức mà quay mặt qua chỗ khác. 

“Bây giờ mới chịu ngoan sao.” Tô Lạc tán thưởng một câu.

Tiểu nha đầu quay đầu, nhìn Tô Lạc cười thần bí: “Hì hì, dù sao thì ngươi cũng sẽ là Tam tẩu tẩu của ta, ngươi trốn không thoát đâu!”

Vừa dứt lời, tiểu nha đầu liền bỏ chạy, Tô Lạc muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp. 

Tiểu công chúa Ngọc Lâm chạy nhanh đến bên người Âu Dương Vân Khởi, nhìn cái nồi đang sôi sùng sục, nàng hít sâu vào một hơi: "Thơm quá đi! Tam ca ca là nhất!”

“Đi, gọi Vân Lạc lại đây ăn canh.” Đáy mắt Âu Dương Vân Khởi mang theo ý cười.

Tô Lạc vốn dĩ không muốn đi, nhưng tiểu công chúa Ngọc Lâm lại kéo tay nàng, lôi nàng đến. 


“Lại đây, nhân lúc còn nóng hãy uống chén canh cá này đi.” Âu Dương Vân Khởi múc khoảng nửa chén canh cá, đặt trước mặt Tô Lạc.

Tô Lạc cũng không ngồi xuống mà lãnh đạm nói: "Cung nữ làm sao có thể có tư cách ngồi dùng cơm cùng điện hạ và công chúa? Vẫn là để nô tỳ đứng hầu hạ thì hơn.”

Âu Dương Vân Khởi dừng tay một chút, tiện thể cười: “Ngươi là cung nữ sao? Nếu đúng như ngươi nói thì... Ngọc Lâm, muội có bằng lòng bỏ những thứ muội yêu thích hay không?” 

Tiểu công chúa Ngọc Lâm đang húp canh cá chợt ngẩng đầu, khóe miệng còn vương lại một tầng nước canh màu trắng.

“Bỏ những thứ yêu thích ạ?” Nói thật, nàng rất thích Vân Lạc, nhưng Tam ca ca lại mở miệng nói như vậy.

Tô Lạc đương nhiên không nghĩ đến chuyện nàng sẽ đi theo bên người Âu Dương Vân Khởi. Nàng muốn tránh hắn còn không kịp, sao lại có thể tự động chui vào hang cọp chứ? 

Khóe miệng Tô Lạc nặn ra một nụ cười cứng đờ, nàng không phân trần mà ngồi xuống, bưng chén canh cá lên ực ực uống cạn.

Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, canh cá Âu Dương Vân Khởi nấu tươi ngon cực kỳ.


Mặc kệ diện mạo bên ngoài có thay đổi như thế nào, tay nghề nấu nướng cũng sẽ không thay đổi. 

Nếu như lúc trước Tô Lạc chỉ nắm chắc ba phần người trước mặt là Vân Khởi, thì hiện tại nàng đã có sáu phần nắm chắc.

Chỉ là, nàng hiện tại không rõ ý đồ của Âu Dương Vân Khởi, cho nên nàng chỉ có thể cự tuyệt, cật lực cự tuyệt, cự tuyệt không được thì phải nhịn.

Linh Vũ Bộ... Đáy mắt Tô Lạc loé lên một tia sáng. Chỉ cần lấy được bí kíp Linh Vũ Bộ, nàng liền lập tức chạy trốn! 

Âu Dương Vân Khởi ở bên cạnh, thấy Tô Lạc uống một hơi cạn sạch như trâu ăn mẫu đơn, khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ nhợt nhạt.

“Lại đây, thử món sashimi này đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui