Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nàng đều hận không thể cách hắn xa thật xa. Vậy mà tiểu nha đầu này hiện tại muốn quậy cái gì đây?

Nha đầu này rõ ràng biết chính mình sẽ đi cùng xe ngựa với nàng.

Tô Lạc len lén nhìn tiểu công chúa, thấy trong đáy mắt của nha đầu này hiện lên một tia giảo hoạt. 

Đấy, biết ngay là tiểu ác ma này cố ý mà!

Xe ngựa trên đường trở về đi đi dừng dừng, đi liên tục hai ngày đường.

Trong hai ngày này, trên đường về vô cùng an toàn, đừng nói là sơn tặc, ngay cả một chút nguy hiểm cũng không có. 

Tiểu công chúa thấy vậy, không khỏi có chút nhàm chán.

“Tam ca ca, không cần ở khách điếm, chúng ta hạ trại dã ngoại được không?” Tiểu công chúa vén mành lên, nói chuyện với Âu Dương Vân Khởi đang cưỡi ngựa đi cạnh xe ngựa.


Ánh mắt Âu Dương Vân Khởi lướt qua Tiểu Ngọc Lâm, nhìn lướt qua Tô Lạc đang cúi gằm mặt ở phía sau, sảng khoái gật đầu: “Được.” 

Tam hoàng tử điện hạ hạ lệnh, xe ngựa liền ngừng ở một đồng cỏ rộng lớn trên triền núi.

Nơi này có vị trí rất tốt.

Khô ráo, cản được gió, mặt đất phía trước bằng phẳng, tầm nhìn trống trải, hơn nữa, cánh đó không xa còn có một con suối nhỏ. 

Nơi này cách đế đô không xa, ngày mai chỉ cần đi qua ngọn núi này là tới.

Đội ngũ được huấn luyện bài bản của Âu Dương Vân Khởi phân chia đội nhỏ, chấp hành mệnh lệnh.

Đội thứ nhất đốn củi, đội thứ hai gánh nước, đội thứ ba săn thú, đội thứ tư... 

Đội ngũ chừng trăm người này chia nhau làm việc gọn gàng, nhanh chóng.

Hiện trường khí thế ngất trời nhưng vô cùng chỉnh tề.

“Tam ca ca, muội muốn đi săn thú!” Tiểu công chúa nâng váy, hưng phấn chạy xuống xe ngựa. 

Âu Dương Vân Khởi lại vô cùng sủng ái nha đầu này, liền kéo nàng lại, cười nói: “Chạy chậm một chút, cẩn thận ngã đấy.”

Tiểu công chúa hưng phấn gật gật đầu, mới chạy được vài bước, nàng đứng lại, xoay người vẫy tay với Tô Lạc: “Vân Lạc, ngươi mau tới đây.”

Khoé miệng Tô Lạc khẽ giật. Nàng không muốn tiếp xúc nhiều với vị Tam hoàng tử này. 

Vì thế, Tô Lạc xua xua tay: “Công chúa cứ đi đi, ta ở lại đây nấu canh cho người.”


Nhưng mà chuyện tiểu công chúa Ngọc Lâm muốn làm, ai cũng không thể từ chối.

Chỉ thấy nàng đăng đăng chạy tới trước mặt Tô Lạc, gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ thiện lương, cười hì hì nhìn Tô Lạc: 

“Vân Lạc, không phải là ngươi sợ Tam ca ca chứ?”

Tô Lạc giật giật hai bên thái dương.

Con bé chết tiệt này! Vẫn là cái hay không nói, toàn nói chuyện đâu đâu! Cứ ở trước mặt nàng nhắc đến Tam ca ca. 

Tô Lạc đương nhiên là cật lực phủ nhận: “Tam ca ca của người có ba đầu sáu tay sao? Ta làm sao phải sợ?”

Chỉ là nhìn thấy người kia, trong lòng nàng sẽ không thoải mái. Đương nhiên những lời này, Tô Lạc sẽ không nói với tiểu nha đầu.

Tiểu công chúa Ngọc Lâm nghiêng đầu, cười ngây thơ vô tội. 

Nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ vô tội ấy, trong lòng Tô Lạc lại cả kinh, tiểu nha đầu này lại đang có quỷ kế gì đây?

Quả nhiên, tiểu nha đầu một phen nắm chặt tay Tô Lạc, kéo về phía trước: “Được rồi, được rồi, vậy chỉ có hai người chúng ta đi, Tam ca ca không được đi theo. Đi mau đi mau.”


Nếu Tô Lạc cứ thế mà đi theo thì chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Thế chẳng khác nào nàng đang thừa nhận nàng sợ Âu Dương Vân Khởi? 

Tô Lạc sử dụng năm phần linh lực, đứng yên tại chỗ.

Nàng dùng linh lực đứng yên một chỗ, xem tiểu nha đầu này làm sao mà lôi lôi kéo kéo nàng.

Nhưng mà Tô Lạc vẫn phải trơ mắt nhìn chính mình bị tiểu công chúa lôi đi! 

Nàng đã dùng năm phần linh lực, thế nhưng vẫn bị nha đầu này lôi đi?

Mắt Tô Lạc chợt loé, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc không thể tưởng tượng.

Nha đầu này nhìn còn không đến mười tuổi, nhưng thực lực của nàng... ít nhất cũng đạt cấp năm rồi. 

“Đi mau đi mau, chúng ta đi hái nấm. Vân Lạc ngươi lát nữa phải nấu canh nấm cho bản công chúa uống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui