Thiên kim của hào môn thế gia muốn giả cho hắn làm thiếp mà còn không được!
Vậy mà hiện tại, hắn lại bị một cung nữ nho nhỏ ghét bỏ?
Ngay lập tức, từng đôi mắt bát quái bắn về phía Tô Lạc, mọi người hận không thể nhìn đến mức mặt nàng nở hoa.
Cô nương này xác thực là xinh đẹp như tiên giáng trần, diễm tuyệt thiên hạ, nhưng mà không khỏi có phần quá kiêu ngạo đi.
Lúc này, cặp mắt to tròn mà đen như mực của tiểu công chúa Ngọc Lâm khẽ xoay chuyển, nàng biết, Tam ca ca của nàng và Vân Lạc chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong quá khứ.
Vì thế, khoé miệng nàng chứa một nụ cười giảo hoạt, mắt nhìn Tô Lạc và Âu Dương Vân Khởi.
Lúc này, Tô Lạc cũng phát hiện phản ứng của mình có phần hơi quá đáng, nàng lui ra sau một bước, hành lễ với Âu Dương Vân Khởi: “Vừa rồi nô tỳ phản ứng quá khích, mong Tam hoàng tử điện hạ thứ tội.”
Người này chưa chắc đã là Vân Khởi của kiếp trước, nàng không nên phản ứng kịch liệt như vậy. Trong lòng Tô Lạc không ngừng thuyết phục chính mình.
Âu Dương Vân Khởi híp mắt lại, đôi mắt phượng ẩn chứa một tia phức tạp.
Khoé miệng hắn hiện lên một mạt cười nhạt: “Là bổn điện hạ đường đột, mời Tô cô nương.”
Trong lòng Tô Lạc ngẩn ra giây lát! Bàn tay trong ống tay áo càng nắm chặt thành quyền.
Tô cô nương...
Hắn gọi nàng là Tô cô nương!
Tô Lạc khẳng định lỗ tai nàng không hề nghe lầm.
Tô Lạc hít sâu một hơi, thần sắc càng bình tĩnh lại, nàng ngước mắt lên, trong mắt phản chiếu một mảnh thanh lãnh yên bình: “Điện hạ nhớ lầm rồi, nô tỳ họ Vân, điện hạ có thể gọi nô tỳ là Vân Lạc.”
Kiếp trước nàng tên Tô Lạc, nếu như người này thật sự là Vân Khởi, nghĩa là vừa rồi hắn đang thử nàng sao?
Chỉ là, Tô Lạc cũng không muốn nhận mình với hắn có quen biết.
Quá khứ ấy, nàng không muốn nhớ lại nữa.
Thần sắc Âu Dương Vân Khởi tự nhiên, nhàn nhạt cười nói: “Hoá ra là họ Vân. Vân Khởi, Vân Lạc, tên của ngươi ghép với tên của bổn điện hạ thật xứng đôi.”
“Điện hạ nói đùa, tên của nô tỳ không xứng với tên của điện hạ. Chi bằng để nô tỳ đổi tên là được.” Trong lòng Tô Lạc thầm than, sớm biết như vậy, nàng sẽ không chọn tên Vân Lạc. Ai mà ngờ chỉ một cái tên như vậy lại có thể khiến Âu Dương Vân Khởi chú ý tới chứ!
Âu Dương Vân Khởi nhàn nhạt mà nhìn Tô Lạc, khoé miệng hơi cong lên: “Đổi tên dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ Vân Lạc cũng không phải tên thật của ngươi?”
Bởi vì không phải tên thật nên mới không quý trọng sao.
Mày liễu của Tô Lạc hơi nhíu lại. Người này dù thế nào cũng nhất định phải bám lấy nàng không tha sao, nhất định phải đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió sao?
Hiện tại đã có rất nhiều người chú ý tới nàng.
Nếu là ngày thường cũng không có gì đáng nói, nhưng hiện tại nàng đang bị lão vu bà Yên Hà đuổi bắt.
Tô Lạc bất đắc dĩ, chỉ có thể thoả hiệp: “Tam điện hạ muốn như thế nào, nô tỳ liền nghe theo.”
Nói xong, nàng im lặng mà lui xuống một bên, không nói chuyện nữa.
Tiểu công chúa liếc mắt nhìn Âu Dương Vân Khởi: “Tam ca ca, sao huynh lại khi dễ người của muội, muội không thích!”
Âu Dương Vân Khởi sờ đầu nàng, cười cười: “Tiểu Ngọc Lâm nhà chúng ta tức giận rồi, làm sao bây giờ?”
“Muội muốn phạt huynh!” Tiểu công chúa ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm trang nói.
“Tiểu Ngọc Lâm muốn phạt Tam ca ca như thế nào đây?” Âu Dương Vân Khởi tuy nói chuyện với Tiểu Ngọc Lâm, nhưng sự chú ý vẫn luôn đặt trên người Tô Lạc.
“Muội phạt huynh...” Tiểu Ngọc Lâm nghiêng đầu suy nghĩ: “Phạt huynh trên đường trở về, phải cưỡi ngựa bảo hộ bên cạnh bọn muội! Một bước cũng không được rời đi!”
Nơi này cách đế đô khoảng ba ngày đi đường.
Âu Dương Vân Khởi liền đáp ứng: “Được, cái này không thành vấn đề.”
Nhưng mà nghe thấy lời nói này, Tô Lạc hận không thể gõ đầu nha đầu này một cái, nha đầu này nói chuyện kiểu gì thế không biết!
Mặc kệ người này có phải là Vân Khởi của kiếp trước hay không...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...