Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nam Cung Lưu Vân... Hay là mượn chữ Vân của hắn đi.

Ý tưởng này chợt loé lên trong đầu Tô Lạc, nàng ngước mắt mà cười: “Ta họ Vân, tên một chữ Lạc.”

“Vân Lạc à?” Tiểu công chúa lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên ngước mắt: “Ngươi vậy mà tên là Vân Lạc à!” 

Tô Lạc hồ nghi mà chớp mắt: “Tên này có vấn đề à?”

“Đương nhiên là có vấn đề! Ngươi biết không, Tam hoàng huynh của ta tên là Vân Khởi, ngươi tên Vân Lạc, ghép lại chẳng phải là Vân Khời Vân Lạc sao?” Tiểu công chúa đánh giá Tô Lạc từ trên xuống dưới, rất cẩn thận mà vuốt cằm: “Hơn nữa, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, thật là xứng đôi với Tam hoàng huynh của ta nha.”

Tiểu công chúa trong lúc đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ra sau khi nàng nói xong, sắc mặt của Tô Lạc có chút thay đổi. 


Vân Khởi Vân Lạc...

Vân Khởi...

Cái tên Vân Khởi này dường như đã bị Tô Lạc bỏ quên ở một góc nào đó rồi. 

Tô Lạc cho rằng cả đời này sẽ không nghe đến cái tên này nữa. Không nghĩ tới hiện tại lại nghe được lần nữa, mà lại là từ miệng của tiểu nha đầu bất mãn mới chỉ mười tuổi đang ngồi trước mặt.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy?” Tiểu công chúa thấy thần sắc Tô Lạc có chút biến đổi, tức khắc không vui.

Nha đầu này, trước nay cảm xúc đều viết lên trên mặt. 

Tô Lạc thu liễm thần sắc, nhẹ giọng nói: “Có tên gần như tương tự với Tam điện hạ, ta cảm thấy mình có chút mạo phạm.”

Vân Khởi của thời đại này... Khoé miệng Tô Lạc khẽ nhếch.

Vân Khởi của thời đại này và Vân Khởi ở kiếp trước, sao lại có thể là cùng một người được chứ? Hắn chắc hiện tại vẫn còn sống rất tốt, rất dễ chịu. 

Tiểu công chúa không biết suy nghĩ trong lòng Tô Lạc, nàng xua xua tay, nghiêm mặt nói: “Có cái gì đâu mà mạo phạm! Tam hoàng huynh hiện tại cũng sẽ không chú ý mấy cái lễ nghi phiền phức và quy củ nghiêm ngặt này.”

Đối với vị Tam hoàng tử tên Vân Khởi này, Tô Lạc bỗng dưng có một loại dự cảm không tốt lắm.


“Tam hoàng tử điện hạ hiện tại không quan tâm đến nghi lễ phiền phức, vậy là trước kia rất để tâm sao?” Tô Lạc giả vờ tò mò hỏi. 

“Vân Lạc to gan, chuyện của Tam hoàng tử há lại để một cung nữ nho nhỏ như ngươi hỏi sao?” Một cung nữ bên người tiểu công chúa không vui mà trừng mắt nhìn Tô Lạc.

Công chúa bảo nàng không cần tự xưng nô tỳ thì nàng lại nghĩ rằng nàng thật sự không phải nô tỳ sao? Thật là buồn cười!

Nào ngờ, tiểu công chúa lại không vui mà quét mắt về phía cung nữ kia: “Trước mặt bản công chúa, một cung nữ nho nhỏ như ngươi cũng dám làm càn? Lui ra!” 

Tiểu công chúa cũng không biết vì sao, nhưng nàng đối với Tô Lạc có một loại cảm giác thân cận khó nói thành lời, cho nên nàng mới khiển trách Thuý Vũ, bảo nàng ta lui ra.

Cung nữ kia uỷ khuất rũ mắt, cuối cùng vẫn lui xuống.

Nhưng khi nàng ta lui xuống, nàng oán hận trừng mắt nhìn lướt qua Tô Lạc. 


Tiểu công chúa dường như hoàn toàn không biết cung nữ kia chịu uỷ khuất, nàng nói với Tô Lạc: “Tam hoàng huynh trước kia đáng yêu, thích đọc sách khoe chữ, cổ hủ khô khan, cả người bốc lên một mùi hôi hôi, khó ngửi cực kỳ.”

Vừa nói, tiểu công chúa vừa làm động tác bịt mũi, tay phe phẩy như cái quạt.

Động tác này xuất hiện trên gương mặt phấn điêu ngọc trác nhỏ bé, thoạt mình đáng yêu cực kỳ. Nhưng Tô Lạc cười không nổi, thậm chí khoé miệng nàng có chút cứng đờ. 

“Vậy hiện tại thì sao?” Khoé miệng Tô Lạc nặn ra một nụ cười.

“Hiện tại...” Tiểu công chúa ngẩng đầu, nhìn ra ngoài của sổ, nhìn nước sông xanh biếc chảy xuôi dòng. Khi quay đầu lại, thần thái đã sáng hơn:

“Hoàng huynh hiện tại hoàn toàn khác trước kia, giống như là hai người khác nhau ấy! Hoàng huynh trước đây suốt ngày khoe chữ, thiên phú kém cỏi, phụ hoàng một chút cũng không thích huynh ấy. Nhưng mà sau một lần bệnh nặng, Tam hoàng huynh dường như thay đổi hoàn toàn. Huynh ấy hoàn toàn đắm chìm vào việc tu luyện, tốc độ tu luyện quả thực tiến bộ nhanh vô cùng!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui