Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Nói rồi ngươi không nghe, nghe rồi lại không biết, ngươi nói xem ngươi có ngốc không?” Tiểu Thiên Thiên khinh bỉ nhìn nó.

“...” Ta không ngốc! Tiểu Thần Long trợn mắt.

“Vậy ngươi đâm đầu vào đi, không ngốc đều biết.” Trong viên đá, hai tay Tiểu Thiên Thiên vòng ra sau đầu, gác hai chân lên, nằm ở trên đống lửa cháy đùng đùng, 

Tiểu Thiên Thiên không thể điều khiển viên đá, cho nên chỉ có thể để Tiểu Thần Long điều khiển quang cầu thôi.

Tiểu Thần Long bán tín bán nghi nhìn nó, cau mày suy nghĩ.

“Dùng cái đầu gỗ của ngươi mà nghĩ cho kỹ, hừ, nàng ấy sớm đã bị thiêu chết rồi!” Tiểu Thiên Thiên nói một câu cay nghiệt. 

“U ô u ô!” Tiểu Thần Long nắm chặt tay, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Thiên Thiên.

Đúng lúc đó, Tiểu Thiên Thiên ở trong quang cầu, đạp lên quang cầu, điều khiển quang cầu từ từ lăn tới chỗ Tiểu Thiên Thiên.


Vốn dĩ Tiểu Thần Long vẫn chưa nghĩ kỹ, viên đá này có bản lĩnh gì mà có thể nhốt nó vào trong. 

Nhưng, khi quang cầu tiếp xúc với viên đá...

Một vệt sáng màu đỏ đột nhiên phát nổ...

Lập tức, quang cầu phát nổ tạo ra ngọn lửa hình nấm rất to. 

Quang cầu bao quanh Tiểu Thần Long bấy lâu lúc này đã bị thiêu đốt hết rồi.

Chỉ còn lại Tiểu Thần Long toàn thân đen trụi.

Đôi mắt đen láy của Tiểu Thần Long mở to, nhất thời trở nên mơ hồ. 

“Như vậy không phải là được rồi sao? Thật ngốc mà.” Tiểu Thiên Thiên thờ ơ nhìn Tiểu Thần Long một cái.

Lần trước nó bị Tiểu Thần Long thối đó tè dầm lên người nên nó vẫn chưa quên, cho nên lần này nó cố ý để da của Tiểu Thần Long bị cháy.

Tiểu Thần Long ô ô a a kêu liên hồi, bởi nó sốt ruột muốn ra ngoài. 

Còn Tiểu Thiên Thiên lại chậm rãi ngăn cản nó: “Muốn cứu người, thì cần phải mở hòm thuốc này ra đã.”

Tiểu Thần Long ngây ra, bán tín bán nghi nhìn Tiểu Thiên Thiên.

“Chỉ là mở chiếc hòm đó ra thôi mà, không ngốc cũng biết mở.” Tiểu Thiên Thiên lại dùng lời nói kích bác. 


“Ô!” Ta không ngốc! Tiểu Thần Long trừng mắt.

“Không ngốc thì mở ra đi, kéo dài thời gian càng lâu, nha đầu thối đó càng nguy hiểm.” Tiểu Thiên Thiên chậm rãi nói.

“Ô!” Không ngốc cũng biết, vậy ngươi làm sao lại không biết? Tiểu Thần Long hoài nghi nhìn đối phương. 

Vốn dĩ Tiểu Thiên Thiên bình tĩnh kia không ngờ rằng, Tiểu long thối ngu ngốc bẩm sinh này lại muốn đấu với hắn, lập tức bị bị nghẹn cứng họng.

Tiểu Thiên Thiên đỏ mặt tía tai, liền trở người, thẹn quá hóa giận nói: “Có muốn cứu nha đầu thối đó không?”

“Ô!” Muốn! Tiểu Thần Long gật đầu lia lịa. 

“Vậy thì mở cái hòm thuốc đó ra.” Tiểu Thiên Thiên hừ hừ vài tiếng.

Nếu như không phải vì bọn chúng đang ngồi chung trên một con thuyền, thì TIểu Thiên Thiên sẽ không lo quản nhiều chuyện bao đồng như vậy. Tiểu Thiên Thiên kiêu ngạo quay mặt đi.

Hòm thuốc này có cơ  quan mật, Tiểu Thần Long nhất thời không tìm ra, nó cuống  tới mức đấm luôn một cú vào chiếc hòm, lập tức phía trên bề mặt chiếc hòm liền xuất hiện một vết nứt. 


“Phá gia chi tử...” Tiểu Thiên Thiên cắn răng quát lên.

Tiểu Thần Long không phải là phá gia chi tử gì, nó nâng hòm thuốc lên đặt trước mặt  tiểu thạch đầu.

“Vứt cái cây màu đỏ vào trước.” Tiểu Thiên Thiên lúc này tuy rằng vẫn rất kiêu ngạo, nhưng thần sắc đã nghiêm túc hơn nhiều. 

Tiểu Thiên Thiên vừa dứt lời, Tiểu Thần Long liền làm theo, hai đứa chúng nó phối hợp với nhau không chê vào đâu được.

Hòm thuốc này là Tô Lạc lấy trộm được từ chỗ lão vu bà, bên trong cất toàn dược liệu quý hiếm khó tìm.

Tổng cộng có bốn cây, mỗi cây đều bị đóng băng trong hộp bạch ngọc băng. 

Tiểu Thần Long dùng móng vuốt của mình lấy cái cây màu đỏ ra, rồi làm theo lời Tiểu Thiên Thiên, vứt ra bên ngoài không gian.

Nếu như Lãnh dược sư nhìn thấy động tác của Tiểu Thần Long, chắc chắn trong lòng sẽ tức điên lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui