Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Mới có thể biết tình hình bên trong nồi thuốc thế nào.
Nhưng điều khiến nàng ta ngạc nhiên, đó là khi nàng ta chạm vào nồi thuốc, liền cảm thấy nhiệt độ bên trong chỉ ấm hơn nhiệt độ ánh mặt trời vào tiết xuân.
Như vậy là thế nào?
Cho nên Yên Hà tiên tử liền mở nắp nồi thuốc ra xem.
“Giở trò gì vậy!” Yên Hà tiên tử không vui trừng mắt nhìn Tô Lạc.
Còn Tô Lạc lúc này lại đang bỏ viên đá trở lại không gian, để giấu mọi dấu vết.
“Cái gì?” Tô Lạc giả bộ không hiểu.
Yên Hà tiên tử tức giận nhìn nước thuốc đen xì trên mặt nàng, lạnh lùng cảnh cáo: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò với ta, bởi như vậy không có lợi cho ngươi đâu.”
“Không hiểu bà đang nói cái gì.” Tô Lạc chậm rãi nói.
Dù sao thì có viên đá trong tay, cho dù Yên Hà tiên tử cho đốt như thế nào, cũng không thể làm nàng chết cháy được.
“Nha đầu thối, những dược liệu này đều là những thuốc trăm năm khó gặp, ngươi đương nhiên là không thể nào có được. Cho nên, nếu như lần này ngươi để lãng phí dược liệu, thì nước thuốc trên mặt ngươi vĩnh viễn không rửa sạch được đâu.” Yên Hà tiên tử lạnh lùng uy hiếp.
Bà ta trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Đương nhiên, sư phụ ngươi quả thực có thể tìm được dược liệu, nhưng ta nói cho ngươi biết, nước thuốc trên mặt ngươi chỉ có thể rửa sách trong vòng ba ngày. Qua ba ngày này sẽ không có cách nào mà xóa đi được, đợi đến lúc đó mặt ngươi cũng nhừ hết ra rồi!”
Cái gì? Lại còn có chuyện như vậy nữa sao? Trong lòng Tô Lạc vô cùng kinh ngạc.
“Bà đang dọa ta sao?” Tô Lạc không chớp mắt nhìn về phía Yên Hà tiên tử, định nhìn thấy sự khác lạ trên mặt nàng ta.
Nhưng Yên Hà tiên tử lại lạnh lùng cười: “Dọa ngươi ư? Ngươi có hợp không?”
Tô Lạc nhìn chằm chằm Yên Hà tiên tử, nàng có thể đoán ra được, những lời này của Yên Hà tiên tử là thật.
Nếu như trong vòng ba ngày không tẩy đi nước thuốc trên mặt nàng, thì... Tô Lạc chỉ cần nghĩ tới việc bản thân bị hủy dung, trong lòng lập tức có chút lo lắng.
“Lão vu bà, trước đó bà đâu có nói như vậy.” Tay của Tô Lạc giấu dưới nước nắm thành quyền.
“Nói hay không có khác biệt sao?” Yên Hà tiên tử dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Lạc: “Cho dù trước đó có nói, thì ngươi có cách kháng cự sao?”
Bộ dạng lừa gạt của Yên Hà tiên tử trông thật đáng ghét, Tô Lạc hận một nỗi không thể đánh một quyền vỡ đầu!
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có nắm đắm rắn chắc mới là đạo lý.
Quyết tâm trở nên mạnh mẽ của Tô Lạc càng ngày càng lớn hơn!
Cuối cùng, Yên Hà tiên tử dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Lạc, đáy mặt tỏa ra vẻ lạnh toát: “Ngươi thử giở trò xem.”
Yên Hà tiên tử hung hăng nhìn Tô Lạc, rồi đóng nắp nồi lại ầm một tiếng.
Dưới đáy nồi thuốc.
Ngọn lửa lại cháy điên cuồng gấp mấy lần.
Vốn dĩ Tô Lạc nắm chắc phần thắng trong tay nhìn vào viên đá trong không gian, có chút do dự không quyết.
Nếu như những lời lão vu bà kia nói là thật, vậy...
“Lời nàng ta nói là thật đó.” Tiểu Thiên Thiên trông viên đá dường như đoán được suy nghĩ trong lòng của Tô Lạc, liền hừ lạnh nói một câu.
“Vậy tại sao ngươi không nói sớm?” Tô Lạc trong lòng có chút sợ hãi hỏi lại.
Chỉ suýt chút nữa thôi, là khuôn mặt của nàng thật sự bị hủy rồi.
“Mặt xấu mới chuyên tâm tu luyện... như vậy thì có gì không tốt chứ?” Tiểu Thiên Thiên mơ hồ nhỏ tiếng lẩm bẩm.
“Ngươi nói cái gì?” Tô Lạc không nghe rõ. Nếu như nàng nghe thấy những lời Tiểu Thiên Thiên nói... thì Tiểu Thiên Thiên đáng thương sẽ gặp họa rồi.
Tiểu Thiên Thiên dường như cũng cảm thấy lời nói vừa rồi sẽ khiến Tô Lạc tức giận, cho nên liền rụt cào trong túi, giả chết.
Yên Hà tiên tử đương nhiên rất tức giận.
Bà ta không rõ Tô Lạc đã làm chuyện quái quỷ gì.
Nhưng động tác nhỏ của Tô Lạc bây giờ cũng khiến bà ta tức chết.
Cho nên Yên Hà tiên tử phật phật mạnh tay áo hơn nữa khiến ngọn lửa cháy to hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...