Tô Lạc cố tình phát ra tiếng động nhỏ, chính là muốn nói cho Yên Hà Tiên tử biết, cô nương nàng đã làm theo lời dặn dò của bà ta rồi.
Thế nhưng.
Sau khi Tô Lạc đặt hòm thuốc vào vị trí cũ, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Bởi vì khi tay nàng đóng hòm thuốc lại, ngay lập tức, cả hòm thuốc đều đa bị hút vào trong không gian của Tô Lạc.
Vị trí cũ trống không.
Lúc này, Tô Lạc đã hoàn thành nhiệm vụ lại thu hoạch được ngoài mong được nên trong lòng rất vui. Nàng liếc nhìn Yên Hà tiên tử đang nằm nhắm mắt như đang ngủ say trên giường, sau đó xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua trước mặt Yên Hà Tiên tử, tim Tô Lạc như muốn nhảy lên.
Nếu như lúc này Yên Hà tiên tử mở mắt, nhất định sẽ nhìn thấy nàng.
Lúc này, nàng không được hoảng sợ, cũng không được nôn nóng.
Tô Lạc cố gắng giữ nhịp tim của mình bình thường, bước chân cũng duy trì tiêu chuẩn như trước, từng bước từng bước, đi ra cửa.
Chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi, mà Tô Lạc lúc đi ra đầu đầy mồ hôi, tinh thần chấn động,
Thế nhưng, đến khi Tô Lạc bước ra khỏi của tẩm cung, Yên Hà tiên tử vẫn không mở mắt.
Đúng là may mắn trong bất hạnh.
Cho đến khi ra khỏi tẩm cung, đứng ở ngoài cửa, Tô Lạc mới chậm rãi thở dài một hơi.
Cho đến khi ra ngoài, Tô Lạc mới có cảm giác nghĩ lại mà sợ.
Việc làm này của Tô Lạc, không khác nào đoạt thức ăn trước miệng cọp. Thật sự là vô cùng nguy hiểm!
Có điều, nhiệm vụ đã hoàn thành ngoài mong đợi.
Tâm trạng của Tô Lạc rất tốt.
Thế nhưng khi chạm vào gương mặt của mình, tâm trạng của nàng lại tuột dốc.
Hiện giờ không biết nàng đã bị bôi thứ thuốc gì lên mặt, giống như một lớp mặt nạ dưỡng da từ bùn đen vậy, nếu như có thể rửa sạch đi như mặt nạ dưỡng da thì đã tốt, nếu như rửa không sạch...
Tô Lạc buồn bực vỗ trán, quyết định rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.
Tẩm cung này rất lớn.
Do Tô Lạc không có bản đồ của nơi này, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào hai chân của mình.
Nàng đi vòng quanh tìm khắp từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đông tây nam bắc, bốn phương tám hướng của cái tẩm cung này, thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy sụp đổ chính là, không hề tìm thấy một lối ra nào.
Tẩm cung này dường như đã được xây dựng trong một vật thể hình cầu.
Đứng ở trong sân, Tô Lạc có thể nhìn thấy cá tôm cua đang bơi đùa ở bên ngoài, nhưng tay nàng lại không thể nào với được.
Dường như, ở mọi hướng có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cách với hồ nước, thế cho nên không thể nào ra ngoài được.
Phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy cá tôm bơi lượn tự do ở trước mắt, trong lòng Tô Lạc có chút sốt ruột.
Trước mắt nàng có một màng kết giới, làm thế nào để có thể phá bỏ nó.
Không biết dùng linh lực có được không?
Tô Lạc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định dùng linh lực thử xem.
Chỉ thấy hai mắt Tô Lạc nhắm nghiền, trong tay kết xuất ra rất nhiều dấu Thủ Ấn phức tạp, cuối cùng các dấu Thủ Ấn này hội tụ thành một quang cầu, trong nháy mắt tấn công về phía trước.
Quang cầu lập tức xông về phía kết giới.
Trong mắt Tô Lạc lộ ra một ý cười, nhưng ngay giây tiếp theo nàng đã không cười nổi nữa.
Tô Lạc hoàn toàn không ngờ được rằng, quang cầu lại bị bắn ngược lại!
Quang cầu đập vào kết giới, giống như trái ten – nít chạm vào lưới bị bắn ngược lại, lập tức phóng ngược lại về phía nàng.
Cho tới giờ, nàng chưa từng nghe nói rằng, quang cầu đã ném đi lại có thể bắn ngược trở lại.
Sắc mặt Tô Lạc lập tức biến đổi, nàng tránh ra theo bản năng.
“Ầm!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Quang cầu đập xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ mạnh dữ dội.
Tô Lạc thầm nghĩ trong lòng: Hỏng rồi....
Đêm hôm khuya khoắt yên tĩnh, tiếng động dữ dội như vậy, làm sao có thể không lam kinh động đến người ta.
Tô Lạc không dám nán lại, ngay lập tức xoay người bỏ chạy.
Ở phía xa xa, nàng thấy cửa phòng của Yên Hà tiên tử đã được mở ra, một bóng người hiện ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...