“Câm miệng!” Lạc lão gia tử hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Thần lão gia tử.
“Ta câm miệng cũng vô dụng thôi, người ta làm sư phụ bây giờ muốn truy cứu trách nhiệm của ngươi đó, ngươi định thế nào?” Bắc Thần lão gia tử bị quát mắng, nhưng vẫn cười hì hì như trước.
Tính cách của vị lão nhân gia này giống hệt Bắc Thần Ảnh, là phái vô tư lạc quan đó.
Lạc lão gia tử nhìn Dung Vân đại sư, chỉ nhìn thấy trong mắt Dung Vân đại sư đầy ắp sát khí hùng hổ dọa người.
Trong lòng ông ta cảm thấy sợ hãi, tiện đà ngước mắt ra hiệu với Lạc Hạo Thần.
Lạc Hạo Thần thấy gia gia bị chế giễu, trong lòng cảm thấy tức giận, thần sắc trở nên nghiêm nghị mà lạnh lùng.
Nhưng mệnh lệnh của gia gia không thể không nghe theo, hắn ta không cam lòng cũng không tình nguyện ném mấy bảo bối kia trả lại cho Tô Lạc.
Hắn cho rằng, Tô Lạc nhất định sẽ đưa tay ra bắt lấy.
Thế nhưng, Tô Lạc lại không phối hợp với hắn, nàng giả bộ nói chuyện với Tử Nghiên.
Thế là, chỉ nghe thấy ba âm thanh “ầm ầm ầm” vang lên, tất cả đồ vật đều rơi xuống dưới đất.
“A! Bảo bối của ta!” Tô Lạc kinh ngạc kêu lên, ngước mắt nhìn về phía Lạc Hạo Thần: “Lạc Hạo Thần, ngươi có ý gì hả?”
Thần sắc của Lạc Hạo Thần rất không vui.
Đã trả đồ cho ngươi rồi, vẫn còn rầy rà vậy! Rốt cuộc có muốn nó không hả?
Bây giờ muốn hắn đi nhặt lên rồi trả lại cho Tô Lạc ư, việc này tuyệt đối không thể.
Cho nên, Lạc Hạo Thần lạnh lùng liếc xéo Tô Lạc, rồi quay người qua chỗ khác.
Dung Vân đại sư híp mặt lại đầy nguy hiểm, cũng không thấy ông ta di chuyển, chỉ thấy ống tay áo khẽ động đậy.
Ngay lập tức, Lạc Hạo Thần đã bị ông ta dùng tay xốc lên.
Giống như một con gà con bị nhấc lên, bị Dung Vân đại sư treo ngược lên.
Biến cố như vậy, lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc.
“Dung Vân, ngài làm cái gì vậy?” Lạc Thịnh Thiên hoàn toàn không ngờ được, Vân Dung tốt tính như vậy, hôm nay chất vấn xong liền làm khó dễ luôn.
Vân Dung chầm chậm liếc nhìn ông ta, từ tốn nói: “Thay ngươi dạy dỗ đồ tử đồ tôn.”
Cũng không biết Dung Vân đã làm gì, Lạc Hạo Thần cũng coi như có tính kiên cường lại lớn tiếng kêu lên thảm thiết.
Sắc mặt Lạc Thịnh Thiên trở nên căng thẳng, ông ta quát một tiếng: “Mau bỏ hắn ra!”
Dung Vân cười nhạt, hời hợt nói: “Buông ra thì buông ra, có gì khó chứ.”
Ông ta tiện tay ném Lạc Hạo Thần về phía Lạc Thịnh Thiên.
Lạc Thịnh Thiên sợ Vân Dung táy máy tay chân, thận trọng đón lấy Lạc Hạo Thiên, nhưng chính ông ta cũng phải lui về phía sau mười bước.
Mỗi một bước, đều lưu lại dấu chân in sâu trên mặt đất.
Đồ của Vân Dung đại sư đúng là không dễ đón nhận.
Lạc Thịnh Thiên khó khăn lắm mới phá bỏ được áp chế khổng lồ đó, giữ chặt lấy Lạc Hạo Thiên.
Cũng đến tận lúc này, Lạc Thịnh Thiên mới chợt nhận ra, thực lực giữa mình và Dung Vân đại sư có sự chênh lệch lớn đến vậy...
Thế nhưng, Lạc Hạo Thần lúc này thần sắc yếu ớt, cơ thể uể oải: “Gia gia...gia gia...đau quá...Có phải con sắp chết rồi không...”
Dung Vân đại sư chỉ tiện tay bóp một phát, mà đã phế đi tu vi của Lạc Hạo Thần xuống một cấp.
Từ đỉnh cao của cấp bảy xuống cấp sáu sơ cấp.
Đó không chỉ là một cấp...
“Dung Vân, người!” Lạc Thịnh Thiên tức đến nỗi ria mép vểnh lên.
Đáng ghét, thật sự đáng ghét, lại dám ngang nhiên phế bỏ tu vi của tôn tử bảo bối của ông ta!
Ở ngay trước mặt ông ta mà lại phế đi tu vi của tôn tử ông ta! Lạc Thịnh Thiên không chỉ tiếc nuối cho tu vi của tôn tử, đồng thời, Dung Vân làm như vậy cũng chẳng khác nào tát vào mặt ông ta cả.
Lạc Thịnh Thiên chỉ hận không thể xông lên cùng Dung Vân đại chiến ba trăm hiệp. Thế nhưng Dung Vân đại sư trước đó đã thể hiện sức mạnh như phần nổi của tảng băng trôi, việc này cũng để dọa cho ông ta sợ chết khiếp rồi. Ông ta căn bản không phải là đối thủ của Dung Vân đại sư.
Dung Vân đại sư lạnh lùng liếc xéo ông ta: “Có qua có lại, không cần khách khí.”
Lạc Thịnh Thiên lập tức bị nghẹt thở!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...