Dung Vân đại sư liếc nhìn Tô Lạc, thản nhiên gật đầu.
Thế nhưng, tiếng gọi của Tô Lạc đã khiến cho tất cả người nhà Lạc gia giật nảy mình. Đến cả Lạc lão gia tử cũng phải đưa mắt nhìn Tô Lạc.
Chớ đừng nhắc tới Lạc Hạo Thần và Lạc Điệp Y.
Lạc Hạo Thần vẫn được coi là bình tĩnh chán, chứ Lạc Điệp Y thì trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Không ngờ lại là thật!
Nha đầu thối khiến người ta chán ghét này, lại thật sự là Tô Lạc có vận khí tốt đến nỗi nghịch thiên cướp mất vị trí của Dao Dao tỷ!
Dung Vân đại sư chầm chậm từ trên không trung hạ người xuống, rồi chậm rãi tiến tới.
Tính cách của Bắc Thần lão gia tử vốn sôi nổi, sau khi nhìn thấy Dung Vân đại sư, cũng có mấy phần kiềm chế hơn.
“Dung Vân đại sư, lâu rồi mới gặp, hy vọng ngài vẫn khỏe.”
Với tính cách của Bắc Thần lão gia từ, có lẽ sẽ đi tới đứng kề vai sát cánh với Dung Vân đại sư, nhưng đối mặt với một Dung Vân đại sư lãnh đạm như thần, ông ta lại chỉ nghiêm nghị cười một tiếng, hiển nhiên rất tôn kính.
So với thái độ vừa rồi đối với Lạc lão gia tử, quả thật là cách biệt một trời.
Lạc lão gia tử thấy vậy, đầu mũi hừ hừ, bất mãn liếc nhìn Bắc Thần lão gia tử.
Dung Vân đại sư gật đầu với Bắc Thần lão gia tử, sau đó, ông ta đi đến trước mặt Tô Lạc, hơi chau mày lại: “Nhiệm vụ đã hoàn thành xong chưa?”
Cơ hội nói xấu tốt như vậy, Tô Lạc há có thể bỏ qua?
Chỉ thấy Tô Lạc gật đầu, rồi lại yếu ớt lắc đầu.
“Sao vậy?” Tròng mắt của Dung Vân đại sư hơi híp lại.
“Sư phụ, đệ tử quả thật đã đi tìm Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, nhưng mà...” Đôi mắt Tô Lạc mang theo vạn phần uất ức, ấp a ấp úng nói: “Nhưng mà Lạc gia...”
“Ngươi đánh nhau với tiểu bối của Lạc gia, thua sao?” Mắt Dung Vân đại sư phóng ra tia sáng lạnh.
Con ngươi u ám, thâm thúy, bí hiểm khó lường.
“Con không đánh nhau với bọn họ, mà là Lạc lão gia tử...” Tô Lạc tủi thân uất ức nói: “Đệ tử có thể đánh được mấy tiểu bối của Lạc gia, nhưng đánh xong tiểu bối...tiền bối...”
Bộ dạng ngập ngừng ấp úng, do dự lưỡng lự này của Tô lạc, so với việc nói trực tiếp ra, còn có hiệu quả hơn gấp mười lần.
Bàn về bao che khuyết điểm, Dung Vân đại sư há lại sẽ chịu thua người khác?
Đôi mắt ông ta lặng yên không một gợn sóng, lãnh đạm bắn về phía Lạc Thịnh Thiên.
Mặc dù không nói một lời nào, nhưng trong hai con ngươi bình tĩnh lại mang theo tia sáng sắc bén lẫm liệt, hung ác đến nỗi khiến cho người ta kinh hồn bạt vía.
Lạc Thịnh Thiên quả thật thấy ngột ngạt trong lòng.
Một tiền bối như ông ta xuất thủ giáo huấn một hậu bối thì đã làm sao? Bộ dạng như muốn ăn thịt ông ta của Dung Vân đại sư là ý gì?
“Lạc Thịnh Thiên, tiểu đồ cứng đầu, mạo phạm tới ngươi, đã khiến cho ngươi phải hao tâm dạy dỗ rồi!” Khóe miệng của Dung Vân đại sư nhếch lên.
Lời nói của Dung Vân đại sư mặc dù khách khí, nhưng vào trong tai của Lạc Thịnh Thiên, lại khiến cho tâm thần của ông ta chấn động.
Ông ta cười gượng một tiếng: “Cũng không hao tâm gì, chỉ là một cái nhấc tay ấy mà.” Thật sự, trong lòng ông ta có chút chột dạ.
Tròng mắt của Dung Vân đại sư hơi híp lại, cười như không cười: “Không biết tu vi của ngươi đã cao đến mức độ nào rồi, lại có thể nhàn hạ thoải mái thay ta dạy dỗ đệ tử. Nếu đã như vậy, đến đây đánh đi.”
Lời nói của Dung Vân đại sư, thanh thanh đạm đạm, giống như một cơn gió thoảng qua, thế nhưng mỗi một chữ đều in dấu vào trong đầu Lạc lão gia tử.
Lạc lão gia tử bao che khuyết điểm, nhưng Dung Vân đại sư lại càng bao che hơn, hơn nữa Dung Vân đại sư có tư cách bao che.
Sắc mặt của Lạc lão gia tử lập tức đỏ lên, ông ta thở phì phò nhìn chằm chằm vào Dung Vân đại sư, không phải chỉ là dạy dỗ đệ tử thay thôi hay sao, hung dữ như vậy làm gì?
“Hì hì!” Bắc Thần lão gia tử không chút kiêng kỵ cười như điên.
Vẻ mặt của Lạc lão gia tử càng trở nên khó coi hơn.
Bắc Thần lão gia tử cười sằng sặc chỉ vào Lạc lão gia tử: “Ngươi nói xem, ngươi đó. Muốn bắt nạt người ta thì cũng phải biết nắn hồng chọn quả mềm chứ, bắt nạt ai thì không bắt nạt, lại đi bắt nạt đệ tử của Dung Vân đại sư, ngươi chán sống rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...