Trên mặt Lạc Điệp Y lập tức hiện lên sự tức giận, ngón tay chỉ thẳng vào Tử Nghiên: “Tử Nghiên! Thì ra là ngươi!”
“Trí nhớ cũng không tệ lắm, xem ra vẫn còn chưa có quên ta.” Tử Nghiên cười hì hì nói: “Như thế nào, bây giờ ngươi là đang muốn đoạt địa bàn với ta sao?”
Đôi mắt Lạc Điệp Y hơi nheo lại, hừ mạnh một tiếng, xoay người đi đến bên cạnh ca ca của nàng.
Mười thế lực lớn trên đại lục, bọn họ có dinh líu nhau thì việc gì cũng không đơn giản, đệ tử trẻ tuổi lại thường xuyên đi đi lại lại.
Mười năm trước, khi đó nàng vẫn là đứa trẻ năm tuổi, đi cùng phụ thân một chuyến vào thành Luyện Ngục.
Mà chuyến đi đó đã trở thành khoảng thời gian tối tăm nhất trong lịch sử khi còn nhỏ của nàng.
Mà trên mảng màu sắc tối tăm này chính là cô nương luôn luôn tươi cười hiền hòa lại độc ác tàn nhẫn trước mắt.
Lạc Điệp Y vốn kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng khi nhớ đến thủ đoạn nhiều vô số kể của Tử nghiên thì trong lòng đã vô cùng sợ hãi.
“Nàng ta là ai?” Lạc Hạo Thần thấy muội muội đã nhận ra đối phương, không khỏi nhíu mày.
Lạc Điệp Y ghé sát vào tai Lạc Hạo Thần nói nhỏ vài tiếng, lập tức mày kiếm của Lạc Hạo Thần càng nhíu chặt hơn.
Lai lịch của Tử Nghiên khiến trong lòng hắn có chút kiêng kị.
Lạc Hạo Thần suy nghĩ, cuối cùng quyết định làm ngoại giao trước, hắn chắp tay nói: “Tử Nghiên cô nương, cây tương tư này là điện Lạc Vũ chúng ta phát hiện trước, chính là cái gọi là thứ tự đến trước đến sau, mong rằng Tử Nghiên cô nương lui lại một bước.”
Tuy rằng ngữ khí của Lạc Hạo Thần khách sáo, nhưng ý tứ trong lời nói lại không có chút khách sáo nào.
Thực lực của thành Luyện Ngục quả thật rất mạnh, nhưng cũng phải nói đạo lý mà đúng không?
Khóe miệng Tử Nghiên kéo lên một nụ cười lạnh: “Ngươi kêu ta lui ta liền lui, chẳng phải ta quá mất mặt sao? Ta mất mặt như vậy, chẳng phải thành Luyện Ngục cũng không còn mặt mũi theo ta sao?”
Đôi mắt Lạc Hạo Thần trở nên lạnh lùng.
Hắn xưa nay vốn là người kiêu ngạo, hiếm khi nói chuyện ôn hòa với người khác, thế nhưng bây giờ đối phương lại còn tỏ ra ngạo mạn như vậy?
“Vậy Tử Nghiên cô nương muốn thế nào?” Lạc Hạo Thần kiềm chế sự tức giận, kiêu căng liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Ngươi nói một câu rất đúng, cái gọi là thứ tự đến trước đến sau, cây tương tư này cô nương ta hai năm trước đã thấy rồi, đúng lúc này quả cũng đã chín, cho nên ta mới tới đây hái, các ngươi đến trễ rồi.” Thần sắc và ngữ khí Tử Nghiên khi nói chuyện mang theo tia ngạo mạn.
“Ngươi...” Quả thật là khinh người quá đáng.
“Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy, cây tương tư này rõ ràng là ta phát hiện trước, sao có thể là ngươi phát hiện trước được?” Khuôn mặt Lạc Điệp Y tràn đầy tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
“Ta phát hiện sớm hơn ngươi, ngươi xem, trên cây sớm đã treo ký hiệu đánh dấu thành Luyện Ngục chúng ta.” Tử Nghiên cười hì hì chỉ vào ấn ký đầu lâu máu đỏ trên cây: “Đánh dấu của điện Lạc Vũ các người đâu? Bị cây nuốt rồi sao?”
Sắc mặt Lạc Hạo Thần cứng lại ngay lập tức.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Điệp Y.
Sắc mặt Lạc Điệp Y đỏ lên, nhất thời do dự nói không lên lời.
Ngày trước khi nàng phát hiện cây tương tư, lúc đó đã muốn khắc xuống ấn ký của gia tộc, nhưng mà…
Cái cây này sớm đã thành tinh rồi.
Nàng còn chưa tới gần, đã bị dây mây hung hãn quất bay ra xa, cái này kêu nàng khắc kiểu gì?
Chính là vì nguyên nhân này, nàng mới phát hiện nó có thể là cây tương tư biến dị, sợ không kịp nên phải nhờ nhị ca đến trợ giúp.
Vì thế, La Điệp Y có chút khó xử lắc đầu với Lạc Hạo Thần.
Lạc Hạo Thần nhăn mày càng chặt hơn.
Có điều Lạc Hạo Thần cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu thành Luyện Ngục đã sớm phát hiện quả cây tương tư biến dị, thì đã sớm đem người đến nơi này trông giữ rồi, sao có thể cho phép Lạc Điệp Y tới gần được?
Cho nên, Lạc Hạo Thần có thể khẳng định, Tử Nghiên nhất định đang nói dối.
Nhưng dù biết rõ nàng đang nói dối, Lạc Hạo Thần cũng không làm gì được nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...