Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nàng mang cái gì theo đây? Cứ tưởng la bảo vật, không ngờ lại ôm một tiểu tổ tông về.

Nàng còn tưởng nữ thần may mắn đã bám vào người mình, thế nhưng vào giờ khắc này, nàng chỉ cảm thấy mình là kẻ thù giết cha của thần xui xẻo.

Sao có thể như vậy chứ? Cỏ không gian và thiên linh thủy đều không thấy, không gian của nàng làm sao mà mở ra được?

Tiểu Manh Long hình như có thể cảm giác được Tô Lạc đang bực bội, nó nghiêng nghiêng đầu nhỏ.

Tô Lạc bực bội mà đi tới đi lui, nó cũng nhấc hai cái chân nhỏ xíu xiêu xiêu vẹo vẹo đi theo. Nếu người ngoài nhìn thấy hình ảnh này cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Cuối cùng, Tô Lạc ngồi xổm xuống, xách bé rồng ngốc lên nhìn vào mắt nó, hung tợn nói: “Bé con ngốc, ngươi nói ta nên đem ngươi đi hầm, hay làm thịt kho hay là chiên xào đây?”

Tiểu Ngốc Long hoàn toàn không có tự giác của một món đồ ăn.


Nó nghiêng đầu, cặp mắt to màu hổ phách ngập nước kia ngơ ngác nhìn Tô Lạc, đáy mắt toàn là mê mang và nghi hoặc.

“Không biết nói phải không? Ta đây coi như ngươi đồng ý vậy.” Tô Lạc cười nham hiểm, cầm con dao bị gãy lăm le muốn động vào móng chân nho nhỏ của nó.

Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu Nam Cung Lưu Vân có thể có được một gốc cỏ không gian thì cũng có thể kiếm được gốc thứ hai.

Còn thiên linh thủy thì, nếu Tô gia đã có thì chứng minh trên đời này vẫn còn, nàng có thể từ từ tìm.

Chỉ có Long Huyết, nếu không phải cơ duyên xảo hợp thì khó có vô cùng.

Huống chi, đây là huyết mạch Thần Long, tốt hơn thiết giáp tích bối long nhiều.

Nhưng nhìn con rồng ngốc ngơ ngác trước mắt, Tô Lạc lại có chút phát sầu.

Bé con mới ấp ra này gầy gò yếu ớt, tay nhỏ chân nhỏ, nàng nên xuống tay như thế nào mới được?

Nàng không muốn giết chết nó, chỉ muốn lấy chút xíu máu mà thôi. Nàng lo lắng nếu nàng đâm một đao xuống, Tiểu Manh Long sẽ chết mất!

Ngay lúc Tô Lạc còn do dự, bỗng nhiên, Tiểu Manh Long lại chui sát vào lòng ngực của nàng, nhắm mắt lại ngửi tới ngửi lui, giống như heo con đang tìm sữa mẹ uống.

Tô Lạc tức khắc hết chỗ nói rồi.


Nàng lôi bé con ra, buồn bực mà trừng mắt: “Ta cũng không phải là mẹ ngươi, không cần dụi lung tung.”

Tiểu Ngốc Long mê mang mà mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Tô Lạc, bỗng nhiên…

Chỉ thấy nó giương cái miệng nhỏ, một tiếng rồng ngâm thanh thúy vang lên.

Tô Lạc không hề phòng bị nên màng tai bị rống thật đau, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa là lại phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng mà, còn chưa chờ Tô Lạc phản ứng lại, Tiểu Ngốc Long bỗng nhiên há mồm cắn vào tay Tô Lạc!

“A!” Một cơn đau kịch liệt nhói lên, Tô Lạc xém chút nữa nhảy bắn lên.

Tuy rằng nó mới vừa ấp trứng, nhưng long chủng chính là long chủng, thiên phú vô cùng mạnh, răng sữa của nó bén nhọn cứng cáp vô cùng, tay Tô Lạc ngay lập tức chảy máu, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

Nàng phát hiện ra, nếu nàng vẫn ở cùng một chỗ với Tiểu Ngốc Long, nàng sớm muộn gì cũng sẽ hộc máu, không phải bị tức giận đến hộc máu, thì chính là bị chấn đến hộc máu, hoặc là bị cắn chảy máu.


Tô Lạc căm tức nhìn Tiểu Ngốc Long. Tiểu Ngốc Long lại dùng cặp mắt ngập nước đáng thương nhìn lại nàng, hơn nữa hai cái móng vuốt của bé còn nắm thành quyền đặt ở hàm dưới bán manh.

Nhìn bộ dáng đáng thương của Tiểu Ngốc Long, Tô Lạc nghẹn một cục ở ngực không nói được.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên…

Một luồng ánh sáng màu vàng bao phủ bé rồng ngốc, chỉ thấy một giọt máu bay từ trong miệng nó ra, trong giọt máu này vừa có máu của Tô Lạc, vừa có máu của bé rồng ngốc.

Chỉ thấy giọt máu nhỏ bé đó tạo nên một hình đồ án vô cùng kì lạ, đồ án này còn tỏa ra hơi thở u ám.

Tô Lạc khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, căn bản không biết nên phản ứng như thế nào

“Này, này chẳng lẽ là…” Mấy ngày trước, nàng đã xem hết lịch sử đại lục và thường thức bình thường nên trong lòng đã có chút suy đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui