Tử Vũ lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm hắn, miệng chậm rãi mở ra: “Ngươi muốn giết nàng?”
Nàng, đương nhiên chính là Tô Lạc.
Mắt Lý Nghiêu Tường hơi lóe.
Qua trận chiến ngắn nủi vừa rồi với đối phương, hắn cảm giác được thực lực của đối phương vô cùng cường đại.
Nhưng thì tính sao?
Dao Trì Lý gia đã từng sợ người nào chưa?
Huống chi, Dung Vân đại sư tuy rằng thu nhận Dao Dao, nhưng lại nhường nàng cho Yên Hà tiên tử.
Lúc này, đã chọc cho toàn bộ Dao Trì Lý gia oán khí đầy trời.
Cho nên, khi Lý Nghiêu Tường nhận ra Tử Vũ, trong mắt hiện lên sát ý.
Bọn họ không dám động vào Dung Vân đại sư, nhưng giết một hai tên đệ tử ngoại môn thì có quan hệ gì đến hắn chứ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng lạnh băng của Lý Nghiêu Tường hiện lên một nụ cười lạnh: “Ta không chỉ muốn giết nàng, còn muốn giết ngươi!”
Nhưng mà, lời của hắn còn chưa dứt, Tử Vũ đã ra tay.
Tử Vũ thật sự là một sát thủ đủ tư cách.
Động tác của hắn sắc bén, tốc độ nhanh chóng.
Hắn không chú trọng chiêu thức quá hoa lệ màu mè.
Trong mắt hắn, chỉ có một chữ, giết!
“Đùng!”
Hai người chiến đấu kịch liệt.
Chưởng to màu đen của Lý Nghiêu Tường che trời lấp đất đánh xuống.
Cánh tay lấp lánh kim quang của Tử Vũ dường như ẩn chứa lực lượng của trời đất.
Hai người kịch liệt chiến đấu giữa không trung, thỉnh thoảng đánh xuyên qua tầng mây, tốc độ ra chiêu kia thật làm người hoa cả mắt.
Nhanh, thật sự là quá nhanh.
Tô Lạc đứng ở phía dưới nhìn bọn họ chiến đấu, trong lòng dường như có một chút giác ngộ.
Cuối cùng, chưởng ấn màu đen và bàn tay màu vàng toàn lực va chạm giữa không trung, phát ra âm thanh va chạm vô cùng kịch liệt.
Sauk hi va chạm, hai người nhanh chóng tách ra.
Tử Vũ vững vàng rơi xuống mặt đất.
Nhưng Lý Nghiêu Tường lại không ngừng lui, vẫn tiếp tục lui.
Vô số cổ thụ bị lực đẩy mạnh mẽ của hắn ảnh hưởng, đều biến thành bột phấn.
Cuối cùng, Lý Nghiêu Tường chạm vào một cây ngàn năm cổ mộc, lúc này mới co thể dừng bước chân lại.
“Khụ!” Lý Nghiêu Tường bị trúng một chưởng vào ngực, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, thống khổ vô cùng.
Tô Lạc yên lặng mà nhìn Tử Vũ một cái.
Tao ngộ này của Lý Nghiêu Tường giống hệt tình cảnh lúc trước của nàng.
Có thể nói đây chính là gậy ông đập lưng ông.
Không nghĩ tới sư huynh khối băng sẽ giúp nàng hả giận, vẫn là dùng phương thức này.
Ngay khi Tô Lạc đang cảm thấy cảm động vô bờ bến thì đôi mắt như núi băng vạn năm của Tử Vũ lóe lên ánh sáng lạnh.
Hắn lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Tô Lạc, hừ một tiếng: “Đi lên, giết!”
Trên trán Tô Lạc hiện lên ba cái vạch đen.
Nàng đã nói mà, sư huynh khối băng sao có thể tốt bụng mà báo thù cho nàng chứ?
Hắn rõ ràng muốn đánh cho thực lực của Lý Nghiêu Tường suy yếu bớt, sau đó vẫn như cũ bắt nàng ra tay.
“Sư huynh, vừa rồi ngươi cũng thật quá đáng, biến mất cũng không nói một tiếng.” Tô Lạc lầm bầm một câu.
“Biến mất còn phải nói cho ngươi biết?” Tử Vũ dùng ánh mắt như đang xem đồ ngu mà nhìn Tô Lạc một cái.
Tô Lạc gãi đầu.
Được rồi, nàng thật là ngu ngốc, lại hỏi cái vấn đề ngu xuẩn như vậy.
“Nhưng ta bị thương.” Tô Lạc chỉ vết máu trên người nàng.
Lý Nghiêu Tường tuy rằng bị sư huynh khối băng đánh phun ra mấy ngụm máu, nhưng hắn vẫn như cũ rất mạnh.
Tử Vũ kéo khóe miệng, thể hiện sự ghét bỏ của mình, sau đó cũng không biết hắn đã làm gì mà Lý Nghiêu Tường cách đó không xa kêu thảm thiết như heo đang bị cắt cổ.
“A!” Lý Nghiêu Tường trơ mắt mà nhìn cánh tay phải của mình bay ra ngoài, trong lúc nhất thời sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.
Đôi mắt Tô Lạc hơi lóe.
Búng tay một cái đã chặt đứt cánh tay của Lý Nghiêu Tường.
Không cần dùng bất kì loại hung khí nào, chỉ dùng hai ngón tay đã chặt đứt hoàn toàn cánh tay của Lý Nghiêu Tường!
Tức khắc, máu tươi chảy ra đầy đất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...