Có lẽ ngày đó hắn còn sẽ khó hiểu, khó hiểu vì sao sư phụ sẽ vứt bỏ Lý Dao Dao, vì sao lại lựa chọn Tô Lạc lúc ấy chỉ mới là luyện dược sư sơ cấp.
Nhưng những kỳ tích trong nửa năm này đã khiến Tử Nhiên hiểu rõ, sư phụ nhìn xa trông rộng đến mức nào.
Hắn xem như mình đã hiểu ra, xét về thiên phú, chỉ sợ chính sư phụ năm đó cũng không thể so được với nha đầu này.
Tử Nhiên dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Tô Lạc, vẫy vẫy tay, hữu khí vô lực: “Đi tìm sư phụ đi, đi thôi, đi thôi.”
“Dạ.” Tô Lạc vui vẻ chạy đi tìm mỹ nhân sư phụ.
Dung Vân nhìn Linh Nguyên Đan mà Tô Lạc luyện chế ra, trán hơi nhăn lại.
“Sư phụ, chẳng lẽ đan dược có vấn đề?” Tô Lạc thấy mỹ nhân sư phụ nhìn chằm chằm đan dược mà xem, nghi ngờ hỏi.
“Tạm được.” Dung Vân không tỏ ý kiến gì.
Tô Lạc bóp cổ tay!
Tử Nhiên sư huynh đều kinh ngạc như vậy, ở trong miệng mỹ nhân sư phụ lại chỉ được đánh giá là tạm được.
Ai, sư phụ thật đúng là yêu cầu hà khắc.
“Thu thập một chút, ngày mai xuống núi.” Dung Vân nhìn thẳng ngoài cửa sổ.
“Hả?” Tô Lạc chỉ cái mũi của mình: “Ngài đang nói chuyện với ta sao?”
“Nơi này ngoại trừ ngươi còn có người thứ ba hả?”
“Nhưng mà xuống núi…” Nàng đang chờ đợi cơ duyên thăng cấp lên luyện dược sư cao cấp, là thời khắc mấu chốt nhất, sao sư phụ lại gọi nàng xuống núi chứ.
“Thực lực của ngươi quá kém.” Dung Vân ghét bỏ mà đánh giá Tô Lạc một cái.
Được rồi, Tô Lạc thừa nhận, thực lực cấp năm của mình ở Tây Lăng quốc còn có thể hoành hành một chút, nhưng ở trong mắt sư phụ tuyệt đối là chẳng đâu vào đâu.
“Tuy rằng đã tới cấp năm, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu phải đánh với một kẻ cùng cấp có kinh nghiệm phong phú, ngươi có thể đánh thắng sao?”
Lời nói của Dung Vân sắc bén không chút nào lưu tình, lại chỉ thẳng vào ngay vấn đề chính.
Tô Lạc thừa nhận lời này rất đúng.
Nàng tuy rằng thăng cấp rất nhanh, nhưng chung quy vẫn thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Nếu đối phương liều mạng đánh với nàng, nàng nhất định sẽ không hay ho gì.
“Ma thú bên ngoài Khu rừng Hắc Ám không mạnh cũng không yếu, vừa lúc đề ngươi luyện tập.” Dung Vân nói rất chắc chắn, không cho phép người khác xía vào.
“Dạ.” Tô Lạc chỉ có thể nghe theo.
“Lần này đi, phải thu thập được ba viên Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, ba viên này sẽ rất có ích cho việc thăng cấp của ngươi.”
Tương Tư Nhiễm Hồng Đậu, thảo dược thượng phẩm, chỉ sinh trường trong khe sâu ở phía đông nam của khu rừng Hắc Ám, là loại thảo dược cần chuẩn bị nếu muốn thăng cấp thành luyện dược sư cao cấp.
“Dạ.” Tô Lạc ngoan ngoãn nghe lệnh.
Sư phụ nói rất hợp với tâm ý của nàng.
Vốn nàng đã có dự định muốn đến Khu Rừng Hắc Ám một lần, bởi vì thảo dược mà nàng có trong tay rất ít, mà nàng lại sở hữu đơn thuốc thượng cổ mà thế nhân đều thèm thuồng.
Muốn luyện chế đơn thuốc thượng cổ, phải có những thảo dược quý hiếm mà không phải có tiền là có thể mua được.
Lúc trước nàng đã từng đưa cho sư phụ xem những đơn thuốc thượng cổ đó, nếu đơn thuốc nào có ích với sư phụ, nàng đương nhiên sẽ cho hắn.
Nhưng sư phụ chỉ liếc mắt một cái đã trả lại cho nàng.
Cho nên từ nay về sau, Tô Lạc cũng không nhắc lại.
Ở trong mắt nàng, đơn thuốc thượng cổ trong tay sư phụ khẳng định không ít.
Dung Vân không đi với Tô Lạc, mà là phái Tử Vũ đi theo bảo hộ nàng.
Tử Vũ và Tử Nhiên là song bào thai, dung mạo cơ hồ giống nhau như đúc.
Nhưng Tô Lạc chỉ liếc mắt một cái là đã có thể phân biệt được bọn họ, bởi vì đặc thù của bọn họ thật sự quá mức rõ ràng.
Tử Nhiên ôn hòa ưu nhã, thực dễ dàng thân thiết.
Nhưng Tử Vũ lại lạnh như băng sương, nửa ngày cũng không phun ra được một chữ.
Phương hướng tu luyện của Tử Nhiên là luyện dược, mà Tử Vũ lại hoàn toàn tương phản.
Hắn đối với việc luyện dược dốt đặc cán mai, nhưng võ công tu vi lại sâu không lường được.
Cho tới bây giờ, Tô Lạc đều không rõ ràng lắm thực lực của hắn đến tột cùng cao tới trình độ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...