Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Nử tử đẹp nhất sao? Tầm mắt của Tô Lạc không tự chủ được mà nhìn về phía bức họa.
Ở trong mắt nàng, có đẹp đến đâu cũng không thể đẹp bằng người trong bức họa.
Mỹ nhân sư phụ giữ kín như bưng thân thế của mình, lại vô cùng để ý đến mỹ nhân trong bức họa, mới vừa rồi còn kêu nàng quỳ xuống…
Tô Lạc chợt lóe lên một ý tưởng, theo bản năng mà chỉ vào bức họa đang treo trên tường kia: “Chẳng lẽ nàng là ta…”
Nhưng mà Tô Lạc còn chưa dứt lời đã thấy Dung Vân dùng đôi mắt lạnh như băng mà nhìn nàng chằm chằm.
“Câm miệng!”
Đáy lòng Tô Lạc chấn động, nhưng lại không hỏi ra tiếng.
“Muốn giữ mạng cho tiểu tử ngốc kia thì phải dừng điều tra chuyện này ngay!” Nói xong câu đó, Dung Vân bỏ lại nàng, xoay người rời đi.
Gió đêm luồn vào xuyên qua cánh cửa chưa đóng, Tô Lạc rùng mình.
Tiểu tử ngốc trong miệng sư phụ rõ ràng chính là Nam Cung Lưu Vân.
Quả nhiên!
Quả nhiên chuyện mình ở đế đô đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Người đã ra tay can thiệp chuyện điều tra của Nam Cung Lưu Vân thật sự không có quan hệ gì với sư phụ sao?
Người năm đó đem nàng bỏ ở Tô phủ, để người của Tô gia nuôi dưỡng, thật sự không có quan hệ với sư phụ sao?
Nhưng tại sao hắn lại không cho điều tra? Nếu điều tra, sẽ gặp phải hậu quả gì?
Cặp mày liễu tinh tế của Tô Lạc hơi nhướng lên.
Nàng cảm thấy thân thế của nàng thực không đơn giản.
Tô Lạc ngồi trong thư phòng hưởng gió lạnh một đêm, cũng nghĩ mãi không ra nguyên nhân.
Bên sư phụ thì lại không hỏi ra được điều gì.
Tô Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Sư phụ không nói, nàng lại không có biện pháp cạy miệng của hắn.
Trong nháy mắt, Tô Lạc đã ở Vân Vụ Phong được nửa năm.
Trong nửa năm này, Tô Lạc dường như đã hoàn toàn sa vào thế giới luyện dược.
Nửa năm trước, nàng đã đột phá đến luyện dược sư trung cấp, mà hiện tại, nàng thế nhưng đã có cảm giác sắp thăng cấp lên luyện dược sư cao cấp.
Khi nàng nói cho Tử Nhiên biết cảm giác này, Tử Nhiên bị nàng hù hết hồn, làm rơi cả mâm đựng thảo dược xuống đất.
“Tiểu sư muội, ngươi có để cho người ta sống không!” Tử Nhiên xoa đầu Tô Lạc thật mạnh.
Này quả thực là làm người ta phải hâm mộ ghen tị hận!
Tốc độ thăng cấp quả thật là nghịch thiên!
Lúc nàng vừa tới, nàng chỉ là một luyện dược sư sơ cấp ngơ ngác cái gì cũng không biết.
Tuy rằng miễn cưỡng cũng được coi như là luyện dược sư sơ cấp, nhưng thủ pháp luyện dược kia vừa nhìn thấy đã biết là tự học, thô thiển đến mức không thể nhìn thẳng.
Nhưng lúc này còn chưa tới một năm, nàng thế nhưng, thế nhưng…
Thế nhưng sắp thăng cấp đến luyện dược sư cao cấp!
Luyện dược sư muốn đột phá thăng cấp là rất khó, rất khó, vô cùng khó!
Có đôi khi mất mấy chục năm tu luyện cũng không thể thăng cấp thành công.
Nhưng mà nha đầu thúi trước mắt này, thật sự muốn thăng cấp hai lần trong cùng một năm sao?
“Sư huynh ngươi xem…” Tô Lạc đưa Linh Nguyên Đan mới nhất mà mình mới vừa luyện chế đưa cho Tử Nhiên đang có chút ngơ ngác.
Tử Nhiên tiếp nhận bình sứ bạch ngọc, đổ Linh Nguyên Đan vào lòng bàn tay.
Linh Nguyên đan tuyết trắng như ngọc, trơn bóng trong sáng, tản ra mùi hương thấm nhuần.
Tử Nhiên chỉ thoáng xem một chút đã biết Linh Nguyên Đan này nhất định không phải phàm vật.
Nhưng tốc độ luyện đan cũng không phải là thứ mà nàng khiến cho đồng môn bị dọa tới hỏng mất, mà là…
Đan dược mà nàng luyện ra, chất lượng tuyệt đối là thượng thừa. Hơn nữa, nàng là luyện dược sư trung cấp, lại có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng còn tốt hơn cao cấp.
Hiện tại, Tô Lạc đã ở đỉnh cấp của luyện dược sư trung cấp, chỉ cần thêm một bước nữa là đã có thể đi vào cánh cửa của luyện dược sư cao cấp.
Cho nên đan dược mà nàng luyện chế ra, đã có thể so với luyện dược sư cao cấp như Tử Nhiên.
“Ánh mắt của sư phụ… Thật sự là mưu tính sâu xa, khiến người bội phục.” Tử Nhiên không tiếng động thở dài: “Nếu so với ngươi, thiên phú của Lý Dao Dao hoàn toàn không cần phải nhắc đến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...