Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Kỳ thật Tô Lạc đang thử, thử xem Dung Vân đại sư có quan hệ với thân thế thật sự của nàng hay không.

Bởi vì nàng dường như cảm thấy, mỹ nhân sư phụ cao thâm khó đoán hình như hiễu rõ tất cả mọi thứ, nắm toàn bộ thế cục trong tay.

Hắn mang Lý Dao Dao theo bên người, đi Tây Lăng thu đồ đệ, Yên Hà tiên tử xuất hiện đoạt đồ đệ… Tựa hồ mọi thứ đều đã nằm trong dự đoán của hắn.

Nếu một lần là trùng hợp, vậy thì lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?

Vì thế, Tô Lạc không hề chớp mắt mà ngóng nhìn Dung Vân, trong mắt lóe sáng mong chờ.

“Thân thế của ngươi? Ngươi có thân thế gì? Đừng suy nghĩ lung tung.” Dung Vân lười nhìn nàng, nâng chén ngửa đầu uống cạn một chén rượu.

Tô Lạc rối rắm trong lòng.

Mỹ nhân sư phụ rõ ràng đang nói dối!


Thật xem nàng là con nít ba tuổi không hiểu gì hết sao?

Tô Lạc nắm tay, hừ hừ hai tiếng: “Cũng đúng, thân thế gì ta cũng không có, cha ta là ai, mẹ ta là ai ta cũng không biết, nói không chừng là ta tự nhảy ra từ cục đá!”

Tô Lạc vừa nói lung tung vừa nhìn trộm mỹ nhân sư phụ.

Thấy hắn vẫn như cũ không dao động, cặp mắt đẹp sâu thẳm như mặt biển bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Thực tốt, thờ ơ đúng không?

Trong lòng Tô Lạc chợt nảy ra sáng ý: “Nói không chừng cha ta là tên cướp bóc bị truy nã, hoặc là ăn trộm ăn cướp, phụ lòng mẹ ta…”

Tô Lạc dứt khoát lưu loát dùng hết toàn bộ các chức danh bôi nhọ mà nàng có thể dùng đến.

Được rồi, mỹ nhân sư phụ vẫn uống rượu như cũ, rõ ràng hắn thực sự không biết cha ruột của mình, hoặc là vốn có thù hận gì với hắn.

Phụ thân không được, vậy đến mẫu thân.

Tô Lạc ngó bức họa trên tường kia, cắn răng, hừ một tiếng: “Cũng không biết mẹ ta là ai? Nói không chừng là xấu đến rối tinh rối mù, nói không chừng là tác phong không tốt, nói không chừng ta là con gái riêng, là mẹ của ta cùng với người khác làm chuyện…”

“Bang!” Tiếng vỗ tay thật mạnh đập lên bàn.

Cái bàn làm bằng ô trầm mộc kia tức khắc xuất hiện dấu bàn tay thật sâu, nhìn qua đã thấy ghê người.

Một chưởng này đằng đằng sát khí, tuy rằng hù Tô Lạc hết hồn, nhưng lại giúp nàng xác định chính xác được một chuyện.


Quả nhiên, Dung Vân nâng lên đôi mắt đỏ tươi như máu, thô bạo âm ngoan mà nhìn chằm chằm Tô Lạc.

Dung Vân đại sư luôn luôn đạm mạc như thần, sao lại có ánh mắt tàn nhẫn như vậy?

Có thể thấy được hắn thật sự tức giận.

“Câm miệng!” Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh kia của Dung Vân bóp chặt cần cổ mỏng manh của Tô Lạc, thanh âm lạnh như đến từ địa ngục Tu La, mỗi chữ đều mang theo máu: “Còn dám nói một chữ nữa, ngươi có tin vi sư sẽ trực tiếp bóp chết ngươi không!”

Chạm đến đôi mắt lạnh lùng vô tình khát máu kia, Tô Lạc tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng trong lòng lại không khỏi hiện lên một chút hoảng sợ.

Mẫu thân của nàng đến tột cùng là người phương nào? Thế nhưng có thể làm mỹ nhân sư phụ đạm mạc như Phật trong truyền thuyết kích động đến như vậy?

“Sư, sư phụ…” Đôi tay kia giống như kìm sắt, lực bóp nặng như núi, làm Tô Lạc nghẹn đến mức sắc mặt đỏ tím.

Dung Vân đạm mạc mà nhìn nàng một cái, buông tay ném nàng xuống, sau đó ngồi trở lại vị trí, thật mạnh uống một ngụm rượu!

Sau khi hắn nhẹ buông tay, Tô Lạc rốt cuộc cũng có thể thở dốc.


Nàng ngã về chỗ ngồi, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

Khuôn mặt nhỏ đã đỏ tím cả lên, hơn nửa ngày mới khôi phục lại nhan sắc như lúc trước, chỉ là sắc mặt như cũ vẫn có chút tái nhợt.

Tuy rằng thiếu chút nữa đã mất cái mạng nhỏ, nhưng Tô Lạc lại không phải không có thu hoạch gì.

Thực hiển nhiên, nàng tuy rằng chưa có bất kì manh mối gì về phụ thân, nhưng mẫu thân lại có quan hệ thiên ti vạn lũ với sư phụ.

Trong không khí cứng đờ này, Tô Lạc nhấp nhấp môi, lại không mở miệng.

Nếu sư phụ không kêu nàng cút, nghĩa là hắn còn có chuyện muốn nói với nàng.

“Mẫu thân ngươi… là nử tử đẹp nhất trên đời này.”

Quả nhiên, sau một lúc lâu, mỹ nhân sư phụ giơ lên chén rượu, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, hoàng hốt nói những lời này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui