Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Vì thế, Tô Lạc chỉ còn cách ngạch cửa một bước chân nữa, nhưng vẫn phải gượng ép mà đứng lại.
“Quay lại đây.” Giống như là vừa uống rượu, thanh âm Dung Vân nghe trầm thấp nghèn nghẹn.
“Dạ.” Tô Lạc lại ngoan ngoãn đi tới chỗ ông ta.
“Quỳ xuống.” Dung Vân chỉ xuống mặt đất.
Quỳ xuống? Trong lòng Tô Lạc lập tức hoảng sợ.
Tô Lạc chỉ quỳ xuống đất để lạy cha mẹ, chứ nàng không có thói quen ai bắt cũng quỳ.
Nhưng mà ông ta không để cho Tô Lạc kịp suy tư, ánh mắt Dung Vân lạnh lẽo bất thường chĩa thẳng vào nàng: “Quỳ xuống!”
Sư phụ thật hung dữ… Trong lòng Tô Lạc khẽ run rẩy.
“Dạ.” Vẻ mặt Tô Lạc mờ mịt mà ngoan ngoãn quỳ trước bức tranh mỹ nhân kia.
Mỹ nhân này có phải có quan hệ gì với nàng không? Bằng không, thì tại sao sư phụ lại bắt nàng quỳ chứ?
Tô Lạc muốn hỏi, nhưng đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo bất thường của mỹ nhân sư phụ, nàng lại thấy kinh hãi trong lòng.
Hiện tại, nàng tốt nhất đừng nên mở miệng.
Cặp mắt thâm thúy của Dung Vân nhìn thấu nội tâm của Tô Lạc nhưng ông ta chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Sau đó, ông ta lại chăm chú nhìn bức tranh trên tường kia.
Thời gian cứ chậm chạp trôi đi.
Đêm càng ngày càng khuya.
Bất tri bất giác, Tô Lạc đã quỳ hơn nửa canh giờ.
Tô Lạc vẫn duy trì tư thế quỳ thẳng lưng.
Lúc này, nàng hết nhìn mỹ nhân sư phụ rồi lại nhìn bức tranh mỹ nhân trên tường, đáy mắt hiện lên một nỗi băn khoăn.
mỹ nhân sư phụ rốt cuộc muốn làm gì?
Bảo nàng quỳ xuống rồi lại không để ý tới nàng, chỉ nhìn chằm chằm bức tranh trên tường kia.
Nàng thừa nhận mỹ nhân trong tranh kia xinh đẹp tuyệt trần, nhưng dù sao cũng chỉ là một bức tranh…
“Sư phụ…” Tô Lạc ngáp một cái, cất tiếng gọi.
Nàng quỳ đến tê hết cả chân rồi, sư phụ rốt cuộc là muốn gì đây?
Dung Vân lúc này mới trở về thực tại.
Dường như bây giờ mới nhìn thấy Tô Lạc, đôi mắt hơi hơi lạnh: “Mới quỳ một chút đã chịu không nổi?”
Tô Lạc âm thầm hừ trong lòng.
Không phải nàng quỳ không nổi, mà chủ yếu là nàng không biết nàng quỳ ai thôi.
Chẳng phải là nên cho người ta biết rõ rồi bắt quỳ chứ?
Nàng cũng không phải là Đoàn Dự, chỉ cần nhìn thấy thần tiên tỷ tỷ thì lập tức quỳ xuống dập đầu.
Dung Vân cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Đứng lên đi.”
“Dạ.” Tô Lạc ngoan ngoãn đứng dậy, nàng còn thuận tay xoa xoa hai đầu gối tê mỏi.
“Uống với su phụ một ly đi.” Thanh âm Dung Vân nhàn nhạt, mang theo một tia buồn bã.
Tâm tư Tô Lạc nhạy bén, lập tức phát hiện tâm tình mỹ nhân sư phụ có chút khác thường, nàng không khỏi mà lại liếc nhìn bức tranh mỹ nhân tuyệt thế kia.
Nữ nhân thần bí này rốt cuộc là ai?
Có thể khiến mỹ nhân sư phụ vô dục vô cầu như thần tiên, biến thành tình trạng này?
“Người đó là sư nương sao?” Miệng nhanh hơn não, Tô Lạc trực tiếp hỏi.
Lời thốt ra khỏi miệng rồi, nàng mới theo bản năng mà giật mình, nàng đã mang thắc mắc trong lòng nói ra rồi.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Lạc, khuôn mặt Dung Vân rõ ràng chấn động.
Đôi mắt thon dài, đen nhánh của ông ta lóe lên một tia phức tạp, nhìn chằm chằm Tô Lạc mà không chớp mắt.
Đôi mắt mỹ nhân sư phụ quá sáng quá tinh, tinh như một lưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng vào trong lòng người.
Tinh đến mức dường như không có gì có thể qua mắt được ông ta.
Nhưng lúc này, trongđôi mắt ông ta lại xuất hiện một thần thái khác thường.
“Lặp lại lời ngươi vừa nói.” Dung Vân nhàn nhạt mà cúi đầu, tự rót rượu cho mình.
Bàn tay tinh tế trắng nõn cầm bình rượu bằng ngọc, dòng rượu trong vắt rót vào trong ly hổ phách, thư phòng nhỏ tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt.
Chẳng lẽ vừa rồi sư phụ nghe không rõ? Đáy lòng Tô Lạc có chút nghi ngờ.
Nhưng mà sư phụ đã ra lênh, nàng sao dám từ chối. Cho nên, Tô Lạc ngoan ngoãn lặp lại một lần nữa: “Người đó là sư nương sao?”
Không sai, lần này Tô Lạc lặp lại chính xác đến cả ngữ khí.
Lấy sự mẫn cảm tinh tế của nàng, cộng với việc ở kiếp trước xem quá nhiều truyện cổ đại cẩu huyết, Tô Lạc cũng lờ mờ đoán ra một chút chuyện cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...