Ngay từ lúc đầu hắn đã biết lai lịch bất minh của Tô Lạc rồi, nhưng trước sau hắn vẫn vô cùng thân thiết với Tô Lạc...
Có thể thấy, Tô Lạc không phải là con gái của Hộ quốc tướng quân, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới điều này.
Trong lòng Cảnh Đế hiện lên rõ sự bất an.
Nếu như Lưu Vân thật lòng với Tô Lạc, vậy thì, nếu như hắn biết tin Tô Lạc chết… đến lúc đó...
Cảm giác bất an trong lòng Cảnh Đế càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng, người đã chết thì không thể hồi sinh lại, hắn có thể làm gì được chứ?
Nhưng, nha đầu Tô Lạc đó chết cũng tốt, chỉ có nàng ấy chết rồi, Lưu Vân mới có thể cùng Dao Trì tiên tử thành thân kết nghĩa vợ chồng.
Nghĩ tới đây, nỗi lo âu trong lòng Cảnh Đế cũng vơi bớt dần.
Sau khi Tô Tử An quay trở lại dinh phủ, việc làm đầu tiên chính là mới nhiều người tới làm chứng.
Ông ta lấy cuốn gia phả ra, sau đó gạch tên của Tô Lạc ra khỏi gia phả dòng họ.
Một nét mực giáng xuống, đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa Tô Phủ và Tô Lạc.
Tô Tử An lớn tiếng tuyên bố với đông đảo mọi người xung quanh: “Từ nay về sau, cái tên Tô Lạc không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Tô Phủ! Những việc trước đây Tô Lạc gây ra, không liên quan gì tới Tô Phủ! Mong mọi người nhớ cho!”
Đứng trên lập trường của Tô Tử An, hành động này của ông ta rất sáng suốt.
Bởi dù sao trước kia Tô Lạc cũng đắc tội với không ít người, đơn cử như với Dao Trì Lý Gia, nó giống như ngọn núi lớn đề trên đỉnh đầu ông, khiến ông luôn tức ngay ngáy.
Tin Tô Lạc chết được truyền ra, mấy ngày này đều đứng mũi chịu sào, cho nên Tô Tử An nói ra những lời này lập tức được truyền tới từng ngõ ngách trong cả đế đô này.
Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Tô Tử An và Lý Dao Dao, đó là chuyện lần này, lại khiến cho người dân nảy sinh sự đồng cảm đối với Tô Lạc.
Mọi người luôn đồng tình với bên yếu thế.
Trước đó do Tô Lạc nổi lên quá nhanh, đã khiến cho Tấn Vương Điện hạ nhắm trúng, cho nên rất nhiều người trong lòng nảy sinh sự đố kỵ, cho nên bây giờ bọn họ lấy làm vui trước chuyện của nàng.
Nhưng bây giờ người cũng đã chết rồi, Tô Tử An lại đưa ra lời nói vuốt đuôi này, chỉ khiến mọi người coi thường.
Hơn nữa, không biết từ đâu lại truyền tới một lời đồn đại.
Nói rằng Tô Tử An sớm đã biết Tô Lạc không phải con ruột của ông ta, nhưng nhìn thấy Tô Lạc thông minh hơn người, cho nên luôn dấu kín chuyện này.
Nhưng Tô Lạc chết đi, không còn giá tri lợi dụng nào nữa, cho nên ông ta mới phao ra tin tức này.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến Tô Tử An bị đẩy ra đứng mũi chịu sào, chịu lời chửa rủa mắng nhiếc của mọi người.
Trong Tô Phủ lúc này, Tô Tử An tức giận đùng đùng vứt hết đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất.
Ông ta vẫn không hả giận, đập mạnh tay xuống, cả chiếc bàn liền vỡ tan.
Vốn dĩ ông ta muốn để nha đầu Tô Lạc đó bị mọi người chỉ trách, nhưng làm thế nào cũng thể hiểu được, người bị chỉ trách lại là mình.
Đế đô Lý Gia.
Lý Dao Dao nghe ngóng từng đợt thông tin từ bên ngoài truyền tới, hai mày cau chặt lại.
Ngoài chuyện của Tô Tử An ra, còn có những lời đồn đại khác, nói rằng Lý Dao Dao giết hại Tô Lạc.
Giống như Tô Tử An, nàng ta không ngờ rằng những lời đồn đại này lại sai lệch hoàn toàn với dự tính trước đó của nàng ta.
Ám Dạ Minh... nhất định là hắn!
Nhớ tới ánh mắt ôn hòa biết nhìn xa trông rộng của hắn, Lý Dao Dao hai tay nắm chặt lại.
Hôm đó ép nàng thề độc, còn bây giờ lại ngấm ngầm tung ra tin đồn thất thiệt này. Ám Dạ Minh, Tô Lạc có tài cán gì chứ, mà khiến càng người phải làm như vậy?
Lý Dao Dao vốn định nghĩ cách đáp trả lại, nhưng thời gian ước định đã tới.
Ngày hôm đó, chính là lúc Dung Vân đại sư tuyên bố thu nạp đồ đệ.
Trên Điện Kim Loan không thiếu một ai.
Mấy ngày hôm nay Tô Lạc vẫn chưa xuất hiện, cho nên tất cả mọi người đều đã tin vào lời của Dao Trì tiên tử, đều chắn chắc Tô Lạc đã chết thật rồi.
Trước đó hai người vẫn còn tương tranh, nhưng bây giờ Tô Lạc đã chết, vậy người duy nhất được chọn chính là Dao Trì tiên tử rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...