Vô số ma quỷ binh xuất hiện từ mọi xó xỉnh ngóc ngách đuổi theo hướng mà Dao Trì tiên tử rời đi.
Tô Lạc liếc xéo phía góc tường, nhìn thấy Dao Trì tiên tử để lộ cảnh xuân, chỉ mặc mỗi chiếc áo yếm mà bỏ chạy, những tiết thét chói tai đuổi theo phía sau nàng ta, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười gian ác mà lạnh lùng.
Gậy ông đập lưng ông, Lý Dao Dao, ngươi hãy từ từ mà hưởng thụ đi!
Tô Lạc cũng không đi xa, nàng chỉ ở phía sau đội quân hùng mạnh kia thôi.
Không ngừng có ma quỷ binh bị Dao Trì tiên tử đánh chết, nhưng những ma quỷ binh còn sống vẫn đuổi theo Dao Trì tiên tử, “thi thể” ở dưới căn bản không có ai quan tâm.
Dựa theo nguyên tắc không được lãng phí, Tô Lạc với động tác nhanh nhẹn đã nhặt hết những “thi thể” này lên bỏ vào không gian, giao cho Tiểu Thần Long tích trữ.
Tô Lạc chậm rãi lắc lư.
Không lâu sau, Tiểu Thần Long đã ngủ đủ từ trong không gian chui ra.
Tô Lạc trông thấy vẻ mặt sáng láng của nó, bất giác hỏi: “Lại thăng cấp rồi ư?”
“Không có.” Tiểu Thần Long xụ cái miệng nhỏ nhắn xuống, lắc lắc cái đầu, chìa bàn tay nhỏ xinh ra dấu cho Tô Lạc xem: “Chỉ hơn một tí thôi.”
“Có thể hơn một tí là tốt rồi, ngươi phải tự biết thỏa mãn chứ!” Tô Lạc xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó chỉ vào những “thi thể” kia rồi cười nói với Tiểu Thần Long: “Những thứ này đều là đồ ăn của ngươi đó!”
Phàm là đồ vật có linh lực, Tiểu Thần Long đều có thể hấp thu.
“Ồ!” Bỗng nhiên, mắt Tô Lạc sáng lên.
Bởi vì nàng nhìn thấy ở chỗ mà lúc trước Dao Trì tiên tử ngồi xổm xuống để đào móc, lộ ra một viên đá nho nhỏ nhưng lại tỏa ra tia sáng màu lửa đỏ.
Quả nhiên!
Nàng nhớ Dao Trì tiên tử còn chưa kịp moi ra, đã bị nàng tạt cho một chậu nước lạnh nhằm vào đầu rồi.
Sau đó thì bị truy đuổi, phải chạy trốn đủ kiểu, vô cùng lộn xộn.
Cho nên, viên Hỏa Nguyên Thạch lúc trước vẫn nằm ở nguyên chỗ cũ, không hề có ai động vào nó.
Tốc độ của Tiểu Thần Long còn nhanh hơn cả Tô Lạc, nó lao nhanh như một tia chớp tới đó, hai tay bé nhỏ còn sắc bén hơn bất cứ một loại vũ khí nào.
Nó tùy tiện chọc bừa một phát đã moi ra được viên Hỏa Nguyên Thạch được chôn vùi chừng một mét.
Sau đó, nó cầm lấy viên Hỏa Nguyên Thạch, nhảy vào lòng Tô Lạc như muốn tranh công.
Viên Hỏa Nguyên Thạch này giống như một quả trứng gà nho nhỏ, nhưng toàn thân lại tỏa ra tia sáng màu lửa đỏ, chói hết cả mắt.
Tô Lạc đưa Hỏa Nguyên Thạch cho Tiểu Thần Long ngửi: “Ngửi cẩn thận vào nhé, thứ chốc nữa chúng ta phải tìm chính là hòn đá như vậy đó.”
Tiểu Thần Long gắng sức hít một hơi, rồi gật đầu một cái thể hiện nó đã nhớ kĩ mùi này rồi.
Tô Lạc bỏ Hỏa Nguyên Thạch vào trong không gian, sau đó nàng ôm lấy Tiểu Thần Long, chính thức bắt đầu bước vào động ma quỷ.
Có sự giúp đỡ của Tiểu Thần Long, cộng với việc toàn bộ ma quỷ binh ở khắp nơi đã được Dao Trì tiên tử dẫn dụ đi, cho nên tốc độ tìm kiếm của Tô Lạc có thể nói là rất nhanh.
“Một viên, hai viên...” Trên mặt Tô Lạc lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Bây giờ chúng ta đã có hai viên Hỏa Nguyên Thạch rồi đó.”
Chỉ không biết Dung Vân đại sư đã bỏ bao nhiêu viên ở đây nữa.
Chính điện ở trước mặt đã tìm xong, nhưng trong tay Tô Lạc vẫn chỉ có hai viên.
Trước đó, trong tay Dao Trì có hai viên, vậy thì với số lượng này, nàng thắng chắc rồi.
Có điều trong thời gian mười ngày, nàng không tin Dao Trì tiên tử không đào được viên nào nữa.
Phía sau chính điện là mê cung sâu thẳm đen như mực, tĩnh mịch đến đáng sợ, nhìn không thấy điểm cuối. Tô Lạc do dự đúng đó, lưỡng lự không biết có nên đi vào hay không.
Trước đây Bắc Thần Ảnh từng nhắc nhở nàng, tốt nhất không nên bước vào mê cung, bằng không, nếu không có bản đồ thì nàng nhất định sẽ không ra được.
Thế nhưng, Tô Lạc rõ ràng đã nhìn thấy, để trốn chạy khỏi sự đuổi bắt của thủ lĩnh áo đen, Lý Dao Dao đã bước vào mê cung.
Tiểu Thần Long đã tìm mãi rồi, trong đại điện đến một viên Hỏa Nguyên Thạch còn sót lại cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...