Ám Dạ Minh sờ cái mũi: “Hiện tại ngươi đã biết Dung Vân đại sư thiên vị Lý Dao Dao chưa? Chỗ thi đấu này chính là chuyên môn vì Lý Dao Dao mà thiết lập.”
Tô Lạc nhíu mày.
Nếu đúng như lời bọn họ nói thì Dung Vân đại sư quả thật có thiên vị Lý Dao Dao...
Chính là, nàng luôn cảm thấy bên trong còn có nguyên nhân khác, Dung Vân đại sư không phải là nhân vật đơn giản như vậy.
Lại nói Dao Trì Lý gia.
Lý Nghiêu Tường sau khi rời hoàng cung đã sai người hoả tốc chạy về Dao Trì cung, lấy bản đồ mà lão gia tử năm đó vẻ ra cầm về.
Lý Dao Dao sắc mặt không vui mà ngồi ở trên ghế tử đàn trong đại sảnh, mồm to uống trà.
Lý Ngạo Khung thấy vậy, không khỏi chạy tới an ủi nàng: “Dao Dao, ngươi đừng vội, hai lần trước tuy rằng nha đầu thúi kia và ngươi đánh ngang tay, nhưng lần cuối cùng này, ngươi làm gì cũng có thể thắng nàng!”
Lý Dao Dao quăng chung trà thật mạnh ra ngoài, căm hận nói: “Ngang tay! Ngang tay! Ta Lý Dao Dao sao có thể bất phân thắng bại với tiểu tiện nhân kia! Nàng có thể đánh đồng với ta sao? Nàng có cái tư cách gì ngồi cùng bàn với ta!”
Ở trong mắt Lý Dao Dao, nàng là công chúa cao cao tại thượng, Tô Lạc làm nha hoàn cho nàng đều không xứng, còn vọng tưởng ngang hàng với nàng? Quả thực là chê cười!
Ở trước mặt người trong nhà, Lý Dao Dao xưa nay luôn được nuông chiều tùy hứng, không kiêng nể gì, hoàn toàn không hề duy trì hình tượng thanh cao tự phụ trước mặt người ngoài.
Lý Nghiêu Tường đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Chính là như thế! Cho dù là bất phân thắng bại, chúng ta Dao Trì Lý gia cũng đã mất hết mặt mũi!”
“Nhị thúc, ta nuốt không xuống cơn tức này!” Lý Dao Dao giận dữ nói: “Ngươi phải giúp ta báo thù!”
“Nhị thúc cũng không nuốt được cơn tức này!” Lý Nghiêu Tường lại nhớ tới chỉ vì một nha đầu thúi đó mà toàn bộ Dao Trì Lý gia bị phá đến mức tanh bành, lửa giận trong lòng đã phần phật bay lên.
Đại ca cũng chỉ sinh có ba đứa con. Hiện giờ Lý Ngạo Khung biến thành như vậy, có khác gì phế vật chứ?
Lý Ngạo Thiên thì hoàn toàn mất tích, không có tin tức, cũng là dữ nhiều lành ít.
Hôn sự vốn thông thuận của Lý Dao Dao cũng bị nha đầu thúi kia làm cho hỏng bét.
Nghĩ như thế, Lý Nghiêu Tường cơ hồ muốn chém chết, đập nát xương cốt của Tô Lạc.
Hắn đập một chưởng xuống, tức giận nói: “Ta mặc kệ, giết chết nha đầu thúi này xong rồi nói!”
Lý Dao Dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải nàng là con gái ruột của Tô Tử An sao?”
Lời này của Lý Dao Dao ám chỉ cái gì, Lý Nghiêu Tường đương nhiên biết.
“Dao Dao, hiện tại đã phải dùng con át chủ bài này?” Lý Nghiêu Tường vuốt cằm, đôi mắt hiện lên trầm tư.
“Đương nhiên, át chủ bài không sử dụng, quá thời hạn sẽ trở thành phế thải! Huống chi, hiện tại là thời khắc thi đấu mấu chốt nhất, nếu lúc này Tô Lạc xảy ra chút chuyện thì… Hừ hừ, ta xem nàng còn có thời gian và tinh lực để đối phó chuyện thi đấu hay không!”
Lý Dao Dao càng nghĩ càng đắc ý: “Huống chi, đến lúc đó nàng ngay cả con gái của Tô Tử An cũng không phải, chỉ là một tiện dân lai lịch không rõ, thân phận thấp như cỏ rác, đừng nói Dung Vân đại sư, ngay cả Cảnh Đế... Hừ hừ!”
Lý Nghiêu Tường hiểu ý: “Dao Dao nói rất đúng. Được, thực mau, ngươi đã sẽ nhìn đến cảnh tượng mà ngươi muốn nhìn!”
Thực mau, tin tức nha đầu thúi Tô Lạc kia bị trục xuất gia môn sẽ vang vọng toàn bộ đế đô! Đến lúc đó, nàng đã không còn là thứ nữ của Tô phủ nữa mà chỉ là một nha đầu thúi lai lịch không rõ.
Đáy mắt Lý Nghiêu Tường hiện lên một nụ cười lạnh ác độc.
Đối nghịch với Dao Trì Lý gia? Thật là chán sống. Tô Lạc, ngươi chờ Dao Trì Lý gia điên cuồng trả thù đi!
Tô phủ.
Lý Nghiêu Tường mỗi ngày gây áp lực với Tô Tử An, bức hắn đến mức sắp hỏng mất.
Chẳng lẽ hắn không muốn trục xuất đứa con gái không phải con ruột này khỏi gia môn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...