Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Bắc Thần Ảnh có chút ngượng ngùng mà cầu cứu Dung Vân đại sư.

“Đại sư, nàng chắc là đọc sách nhiều quá đến mức ngất xỉu rồi, ngài có thể đến xem thử…”

Khóe miệng Dung Vân đại sư hơi hơi nhếch lên. 

Cũng nhìn không rõ vẻ mặt ông ta thế nào, chỉ thấy hắn quần áo to rộng của ông ta phất lên, một tia gió nhanh chóng phóng thẳng vào trong kiệu.

“Bốp.”

Âm thanh va chạm kịch liệt vang lên. 

Chiếc kiệu tinh xảo lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

Tô Lạc vốn đang nằm bên trong kiệu, ý thức được nguy hiểm, trong giây lát, nàng đã ngồi dậy!

Tô Lạc theo bản năng mà đột ngột đứng bật lên, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, lại phát hiện xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. 


Tô Lạc chậm rãi mở mắt ra, nàng nhìn thấy vô số đôi mắt đang chằm chằm nhìn nàng.

Phản chiếu trong đáy mắt của bọn họ, là hình ảnh rất buồn cười của mình.

Một đám người nhìn nàng với ánh mắt giống như nhìn con ngốc vậy. 

Cho dù da mặt Tô Lạc dày thật, nhưng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nàng ho khan hai tiếng, động tác thủ thế nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi biến thành động tác hành lễ.

Nàng hơi khụy gối, hành lễ với Dung Vân đại sư và Cảnh Đế. 

Mắt mũi Vân Nhi bị làm sao vậy, sao lại đi thích một nha đầu thúi trên mặt còn đầy vẻ ngái ngủ thế kia? Khóe miệng Cảnh Đế giật giật, quay mặt đi chỗ khác.

Dung Vân đại sư cũng không tức giận, mà đôi mắt luôn luôn lạnh nhạt như mây của ông ta còn xuất hiện một tia hứng thú. Nhưng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, không ai kịp nhìn thấy điều đó.

“Dậy rồi?” Đây là lần đầu tiên gặp nhau, mà Dung Vân đại sư nói chuyện với Tô Lạc. 

Tô Lạc có chút xấu hổ mà gật gật đầu. Sau đó, nàng nhanh chóng mà sửa sang lại mái tóc bù xù của mình.

Cũng tại đám người Bắc Thần Ảnh.

Đám nhóc này thật sự không cẩn thận gì cả. Lúc đó, bọn họ gọi thế nào Tô lạc cũng không chịu dậy, trong lòng gấp gáp quá, chỉ biết tìm một chiếc kiệu khiêng nàng đến đây. 

Mà không nghĩ tới việc phải trang điểm, chải chuốt lại giúp nàng.

Lúc Tô Lạc trừng mắt với bọn họ, ba vị công tử kia lập tức nhìn nhau, mà trốn tránh trách nhiệm.


Dao Trì tiên tử nhìn bọn họ trêu ghẹo nhau không để ý gì xung quanh, trong mắt hiện lên tia tức giận! 

Nàng mới là người lớn lên từ nhỏ cùng với đám người Bắc Thần, nhưng tại sao, tất cả bọn người Bắc Thần bây giờ đều chú ý tới nha đầu thúi Tô Lạc, còn xem nàng như không khí?

Dao Trì tiên tử châm chọc mà liếc Tô Lạc một cái: “Có phải còn cần cho Tô cô nương thêm thời gian để trang điểm, chải chuốt hay không vậy?”

Nhưng không ai ngờ được, Dung Vân đại sư lại mở miệng. 

“Sau một nén nhang nữa, thi đấu sẽ chính thức bắt đầu.”

Nói cách khác, còn cho thêm thời gian một nén nhang để cho cả hai chuẩn bị sao?

Lời nói này nếu phát ngôn vào ngày khác, thì chỉ là một câu nói hết sức bình thường. 

Nhưng sau khi Dao Trì tiên tử khiêu khích Tô Lạc, Dung Vân đại sư lại nói ra lời này, vậy nên là trong đó có… ý vị sâu xa nha.

“Đa tạ đại sư.” Tô Lạc ngọt ngào cười, nhân tiện mà liếc mắt, khiêu khích Dao Trì tiên tử.

Lý Dao Dao siết chặt nắm tay! 

Dung Vân đại sư làm như vậy là ý gì? Chẳng lẽ thật sự là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên ông ta mới đối xử tốt với nha đầu thúi Tô Lạc?


Sau thời gian một nén nhang, Tô Lạc trở lại điện Kim Loan với tinh thần tràn đầy hưng phấn.

Lúc này, ở giữa điện Kim Loan đã bày sẵn hai chiếc bàn. 

Tô Lạc và Dao Trì tiên tử mỗi người một bàn.

Lãnh dược sư phát đề thi cho mỗi người.

Tô Lạc nhận được đề thi, đọc lướt từ trên xuống dưới. Nàng phát hiện những câu hỏi này quả thật đều xuất phát từ đống sách kia. 

Chỉ là, Tô Lạc đã đọc quá nhiều sách, nên nàng bây giờ có chút bối rối.

Dao Trì tiên tử nhìn trộm Tô Lạc, thấy đôi mày liễu của nàng nhíu chặt, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Kiến thức lý luận này thuộc phạm trù kiến thức từ luyện dược sư trung cấp tới luyện dược sư siêu cấp, Tô Lạc dù sao cũng chỉ là luyện dược sư sơ cấp, đối với kiến thức này như cách xa vạn dặm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui