Cho nên, Lý Nghiêu Tường cũng chưa hề kiểm tra thử.
Ai có thể nghĩ rằng, Tiểu Thần Long đã nuốt viên tinh thạch màu xanh dương, mà viên tinh thạch màu tím còn lại trong tay nó vừa lúc cứu nguy cho Tô Lạc.
Trong lòng Tô Lạc xẹt qua một nụ cười lạnh.
Lý Dao Dao không phải trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản Bắc Thần Ảnh đem tinh thạch màu tím đến cho nàng sao?
Hiện tại quá tốt, tinh thạch màu tím của Dao Trì Lý gia bọn họ xem như giúp nàng một chuyện lớn.
Tô Lạc lấy ra túi gấm đã sớm chuẩn bị sẵn, trong lúc không ai để ý, nàng bỏ viên tinh thạch màu tím vào bên trong.
Lãnh dược sư tự mình bước xuống nhận lấy túi gấm, đích thân dâng lên cho Dung Vân đại sư.
Lùi lại một bước, Lãnh dược sư dùng ánh mắt châm chọc mà liếc nhìn Lý Nghiêu Tường một cái.
Người này có ý đồ xấu gì trong bụng, có ai mà không biết? Học ai không học, sao phải nhất định học theo Tiểu Thần Long? Còn nghĩ ra chủ ý chặn đường giữa chừng nữa chứ! Lớn như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ!
Chẳng qua vì Lãnh dược sư tự mình xuống lấy túi gấm, nên Lý Nghiêu Tường cũng không có cơ hội xuống tay.
Lý Nghiêu Tường thấy vậy, hung hăng trừng mắt liếc Lãnh dược sư, sau đó quay mặt qua chỗ khác.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, dù sao thì nha đầu thúi Tô Lạc kia cũng không có tinh thạch màu tím.
Dung Vân đại sư mở túi gấm, đôi mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua. Nếu để ý sẽ thấy lông mày của ông ấy khẽ nhíu lại.
Ông ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý nhìn Tô Lạc, thâm ý trong mắt khiến người khác nhìn không rõ, nhưng Tô Lạc nhìn lại hiểu rõ.
Ánh mắt Tô Lạc ẩn hiện ý cười, thần sắc bình tĩnh, tự nhiên, trấn định mà nghênh đón ánh mắt của Dung Vân đại sư.
Thực lực kém mà lại rất tự tin.
Dung Vân đại sư liếc mắt đánh giá Tô Lạc một cái, sau đó dời tầm mắt đi chỗ khác.
“Lạch cạch.” Dung Vân đại sư dốc ngược túi gấm, đổ toàn bộ tinh thạch ra bàn.
Đỏ, vàng, cam, xanh lá, xanh biếc, xanh dương, tím!
Bảy viên tinh thạch, đủ bảy màu!
Ngay cả viên tinh thạch màu tím quý nhất mà nàng cũng đã tìm được rồi!
Mọi người đều ngơ ngẩn nhìn tinh thạch trên bàn. Tất cả đều kích động đến mức run rẩy.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
Đến một thứ nữ của Tô gia nho nhỏ cũng có thể tuỳ tiện lấy ra một viên tinh thạch màu tím?
Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Chẳng lẽ Tô gia còn có tàng bảo các giấu trong không trung sao?
Lúc này, không ít người đều âm thầm sinh tâm tư khác.
Cảnh Đế lúc này đang ngây ngốc nhìn viên tinh thạch màu tím kia, rồi lại nhìn Tô Lạc, trong đầu bỗng hiện lên câu nói của Nam Cung Lưu Vân trước khi đi.
Hắn nói: Bất luận có điều gì khó tin xảy ra trên người Tô Lạc, người đều không cần kinh ngạc.
Cảnh Đế suy sụp ngã ngồi trên long ỷ, trong nháy mắt, ông cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn chưa đi hạ sính lễ với Dao Trì Lý gia.
“Không đúng, viên tinh thạch màu tím kia...” Lý Ngạo Khung còn chưa nói xong.
Tiểu Thần Long sớm đã canh giữ bên cạnh liền giơ móng vuốt, nhanh như chớp cầm lấy viên tinh thạch màu tím kia bỏ vào miệng nuốt.
Lộc cộc một tiếng, tinh thạch màu tím liền bị nuốt xuống bụng.
Mọi người đều biết, chiêu này gọi là huỷ thi diệt tích.
Vốn dĩ lời nói của Lý Ngạo Khung vẫn chưa nói hết, mọi người nghe cũng không ai hiểu, nhưng nhìn thấy hành động giấu đầu lòi đuôi của Tiểu Thần Long.
Tất cả mọi người liền nhớ đến hành động thò tay trộm tinh thạch của Tiểu Thần Long.
Vì thế, mọi người đều hiểu ra, gật gật đầu.
Hoá ra là vậy, Tô ơhur nhỏ nhoi thì lấy đâu ra tinh thạch màu tím, tinh thạch màu tím đó rõ ràng là của Dao Trì Lý gia.
Lý Nghiêu Tường tức giận đến đen mặt: “Đại sư, viên tinh thạch màu tím kia rõ ràng là của Dao Trì Lý gia chúng ta! Nàng gian lận!”
Lý Nghiêu Tường chỉ tay vào Tô Lạc, đôi mắt âm lãnh ngoan độc, hận không thể nhào lên bóp chết Tô Lạc.
Tô Lạc trấn định, bình tĩnh như nước mà nhìn hắn: “Ngươi có chứng cứ không?”
Cho dù ngươi nói đúng, nhưng ngươi không có chứng cứ thì cũng như không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...