Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Cặp mắt xinh đẹp kia hừng hực lửa giận, hận không thể ngay lập tức đốt Tô Lạc thành tro.
Đáng giận!
Nàng vốn dĩ nghĩ rằng lần này sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một con Trình Giảo Kim thuộc về Tô Lạc. Nếu như Dung Vân đại sư yêu ai yêu tông chi họ hàng, thì vị trí của nàng sẽ bị lung lay mất!
Dao Trì tiên tử nhịn không được, cuối cùng bước ra một bước, khom người hành lễ với Dung Vân đại sư: “Lời của đại sư tất nhiên là đúng. Nhưng mà chuyện thắng bại hiện tại làm sao quyết định?”
Đúng vậy, Tiểu Thần Long rốt cuộc đã lấy đi mấy viên, việc này hoàn toàn không có chứng cứ.
Ban đầu khi trình lên cũng chỉ có Dao Trì Lý gia biết bên trong túi gấm có tất cả bao nhiêu viên, người ngoài không ai biết.
Thần sắc Dung Vân đại sư bình tĩnh, nói: “Coi như ngươi giao đủ bảy viên.”
Lời nói này có chút không ổn. Cái gì mà coi như, rõ ràng là giao đủ bảy viên. Hiện tại nghe giống như mình đang được ưu ái lắm không bằng. Lý Dao Dao buồn bực, thiếu chút nữa hộc máu.
Nàng biết ngay là gặp phải Tiểu Thần Long đáng giận kia thì chẳng có gì tốt lành.
Nhưng vì biết Dung Vân đại sư thích Tiểu Thần Long, cho nên Lý Dao Dao cố gắng nặn ra một nụ cười.
Nếu đã có được kết quả, Dao Trì tiên tử đương nhiên sẽ không ngốc mà tiếp tục so đo, đôi mắt ánh lên một nụ cười, gật đầu lui ra.
Nếu đại sư đã công nhận nàng đã giao đủ bảy viên, như vậy hiện tại chỉ cần chờ xem tiểu tiện nhân Tô Lạc.
Nếu Tô Lạc không giao đủ bảy viên, cho dù linh sủng của nàng ta giảo hoạt như vậy thì làm sao, cũng không phải rồi sẽ thua sao?
Lúc này, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Tô Lạc.
Mà thần sắc Tô Lạc cũng có chút cao thâm khó đoán.
Vừa đúng mười phút, tiểu Tử Ngư trong không gian rốt cuộc cũng phun tinh thạch.
Tô Lạc hết sức chăm chú nhìn.
Tới rồi, tới rồi.
Trong lòng Tô Lạc âm thầm cổ vũ tiểu Tử Ngư, hy vọng nó tại thời khắc mấu chốt này mà làm nên đại sự.
Nhưng mà, chuyện khiến nàng buồn bực rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, tiểu Tử Ngư thế mà lại phun ra tinh thạch... màu đỏ!
Tô Lạc hận đến mức muốn xách nó lên, đánh vào mông nó.
Tên nhóc này thật sự là chẳng biết cố gắng gì cả, thời khắc quan trọng như vậy rốt cuộc lại thất bại.
Cho dù không phun được tinh thạch màu tím thì tốt xấu gì cũng nên phun tinh thạch màu lam chứ! Vậy mà ngược lại, nó lại trực tiếp phun ra một viên tinh thạch màu đỏ thấp kém nhất. Tô Lạc không thèm nói chuyện với nó nữa.
Dao Trì tiên tử thấy sắc mặt Tô Lạc suy sụp, khoé miệng cười như không cười: “Tô cô nương, đến lúc giao nộp tinh thạch rồi, ngươi có kéo dài thêm thời gian thì Bắc Thần Ảnh cũng sẽ không tới.”
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nếu Bắc Thần Ảnh bước vào hoàng cung, điều đó chứng minh hắn đã tìm được tinh thạch màu tím. Nhưng Dao Trì Lý gia sớm đã an bài cao thủ canh giữ ở ngoài, nhất định phải cản đường hắn.
Bọn họ sẽ không dám làm gì Bắc Thần Ảnh. Dù sao hắn cũng là người của Bắc Thần cung, nhưng chỉ cần cản hắn lại, không cho hắn tiến vào hoàng cung trợ giúp Tô Lạc là được.
Ánh mắt của Dung Vân đại sư lãnh đạm nhìn về phía Tô Lạc, mang hàm ý rất rõ ràng.
Ngay tại thời khắc vô cùng khẩn cấp này, Tô Lạc đột nhiên cảm giác được trong tay mình lại có thêm một viên tinh thạch. Viên tinh thạch kia phát ra linh lực mạnh mẽ, rõ ràng chính là tinh thạch màu tím!
Tô Lạc trộm nhìn lại thì thấy Tiểu Thần Long đang che cái miệng nhỏ, cười ha ha.
Thấy Tô Lạc nhìn qua, Tiểu Thần Long ngượng ngùng che khuôn mặt nhỏ nhắn, quay đầu tiếp tục chui vào ống tay áo của Tô Lạc để làm nũng.
Cầm lấy tinh thạch màu tím, trong lòng Tô Lạc vui mừng nở hoa.
Vì sao?
Bởi vì Tiểu Thần Long không có khả năng biến ra viên tinh thạch màu tím. Điều đó có nghĩa là, viên tinh thạch này chắc chắn là viên tinh thạch màu tím của Dao Trì Lý gia.
Tất cả mọi người đều đã bị che mắt.
Bọn họ đều cho rằng Tiểu Thần Long đã nuốt mất viên tinh thạch màu tím.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...