Cho nên, nói đúng hơn, Dao Trì tiên tử lo sợ nàng không may mắn bằng Tô Lạc.
Lúc này, ngoại trừ Dao Trì tiên tử, hầu như tất cả mọi người ở đây đều chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Dung Vân đại sư.
Gần đây, tên tuổi của Tô Lạc khá nổi tiếng ở đế đô, cho nên có rất nhiều người nhận ra nàng.
Chẳng qua do thanh danh ngày xưa của nàng thực sự là quá xấu, nên cũng không mấy ai xem trọng nàng.
“Này, đó không phải là khuê nữ của Tô Tử An sao? Có phải là người lúc trước quyết chiến sinh tử với tỷ tỷ ruột của nàng không?”
“Chính là nàng. Nghe nói thực lực cũng không tệ, nhưng chưa từng nghe qua nàng biết luyện dược nha.”
“Đúng vậy, nàng có thể so được với Dao Trì tiên tử sao? Không biết đã dùng cách gì mà có thể lừa gạt Lãnh dược sư, khiến ông ta coi trọng nàng như vậy.”
Lúc này mới để nàng ra mặt, đó chẳng phải là hành động làm mất thể diện của triều đình chúng ta sao? Đến lúc đó, ngộ nhỡ Dung Vân đại sư nổi giận... thì ai mà gánh được.”
Các đại thần nghị luận sôi nổi, chẳng ai coi trọng Tô Lạc.
Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, Dao Trì tiên tử kia chính là tiên tử của Cửu Trọng Thiên, mà Tô Lạc chẳng qua chỉ là một nha đầu bình thường giữa nhân gian, làm sao có thể đánh đồng được?
Không chỉ có triều thần ở dưới đang nghị luận sôi nổi, mà Cảnh Đế cũng đang chửi thề trong lòng ngàn lần.
Tuy ông ta chỉ gặp Tô Lạc một lần, nhưng lại có ấn tượng sâu sắc với nha đầu thúi này hơn bất cứ ai.
Chẳng qua chỉ gặp có một lần, mà lão Nhị luôn luôn nghe lời ông lại độc mồm độc miệng đe doạ khiến ông tức muốn chết, còn có Tàng Bảo Các của ông...
Nghĩ lại thôi cũng đủ tức giận rồi!
Cảnh Đế hung tợn trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái. Mà Tô Lạc lúc này như cảm giác được có người nhìn mình, nàng ngước mắt lên, đón nhận tầm mắt của Cảnh Đế.
Sau đó, khoé miệng nàng chậm rãi cong lên một nụ cười nhạt, ý vị sâu xa.
Cảnh Đế hừ lạnh thật mạnh mấy tiếng.
Ông đã từng đáp ứng lão Nhị sẽ không giết nàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa ông sẽ để mặc cho nha đầu thúi này dạy hư lão Nhị nhà ông. Ông quyết định, khi bãi triều sẽ cùng Lý gia định hôn kỳ.
Nghĩ đến đây, Cảnh Đế lại oán hận mà trừng mắt liếc nhìn Tô Lạc một cái.
Mà lúc này, Tô Lạc vừa rồi vô tâm vô tư chọc tức ông đang tập trung tinh thần nhìn Dung Vân đại sư.
Dung Vân đại sư cầm lấy lọ đan dược bằng sứ bạch ngọc, vẻ mặt thoáng hiện một tia khác thường.
Song, bàn tay trắng nõn tinh tế như ngọc xoè ra, đổ một viên đan dược vào lòng bàn tay.
Nhất cử nhất động này của ông lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bởi vì, khi kiểm nghiệm đan dược của bảy vị luyện dược sư trước đó, Dung Vân đại sư chỉ trực tiếp cầm lọ đan dược lên rồi bỏ xuống ngay.
Hiện tại đã lấy đan dược ra xem, chẳng lẽ nha đầu Tô Lạc đó thực sự có diễm phúc?
Dung Vân đại sư vừa nhìn thấy viên đan dược màu trắng trong suốt trong tay, chân mày liền nhíu lại.
Viên Linh Nguyên đan mượt mà trong suốt, đích thực là hàng nhất phẩm.
Chỉ là...
“Luyện dược sư sơ cấp?”
Ông ta nhìn Lãnh Diễn, ánh mắt sắc bén như băng đao.
Trên mặt Lãnh Diễm hiện lên một tia xấu hổ, ông ta cũng biết cấp bậc của Tô Lạc thực sự quá thấp, nhưng ai bảo nàng tu luyện trễ, ông cũng đành bó tay.
Đang muốn giải thích, Dung Vân đại sư đã bỏ đan dược vào lại trong lọ sứ bạch ngọc, sau đó ném lọ sứ lại cho Tô Lạc.
“Luyện dược sư sơ cấp?” Lúc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc vì tin tức này, kinh ngạc đến mức ngây ngốc.
Lãnh dược sư vậy mà dám dẫn một vị luyện dược sư sơ cấp ra mắt Dung Vân đại sư, đây rõ ràng... rõ ràng là vũ nhục Dung Vân đại sư.
Thôi xong, tiêu rồi, một khi Dung Vân đại sư nổi giận, mọi người đừng ai mong được yên ổn. Trong lòng tất cả mọi người đồng loạt thầm oán hận Tô Lạc.
Dao Trì tiên tử nở một nụ cười tươi tắn châm chọc, nụ cười ngày càng mở rộng.
Mất công nàng còn xem tiểu tiện nhân này làm đối thủ, không nghĩ rằng nàng chẳng qua chỉ là một luyện dược sư sơ cấp nhỏ nhoi.
Vậy mà nàng ta còn dám đến đấu với mình? Thế này chẳng khác nào tự tìm đường chết?
Trong nháy mắt, tâm tình của Lý Dao Dao vô cùng tốt, mặt mày mỉm cười, mỉa mai nhìn Tô Lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...