Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lãnh dược sư liếc Tô Lạc một cái, nói bằng giọng lạnh nhạt: “Nếu Lý Dao Dao có thể khiến ông ta ngầm cho phép nàng ở bên cạnh ông ta suốt nửa năm qua, vậy thì xem ra sư phụ cực kỳ xem trọng nàng. Người sẽ được chọn làm đệ tử quan môn rất có khả năng là nàng ấy, chắc đến hơn một nửa đó.”

Tô Lạc híp đôi mắt lại.

Sau lưng Lý Dao Dao có Dao Trì Lý gia chống lưng, nàng ấy cũng đường hoàng ở lại đó rồi. Nếu bây giờ nàng lại muốn đến bái Dung Vân đại sư làm sư phụ, vậy thì… Tô Lạc cắn cắn môi dưới, đầu óc suy nghĩ rất nhiều.

Lãnh dược sư đương nhiên không thích Lý Dao Dao lắm. Hắn hừ hừ hai tiếng: “Cảnh Đế lên tiếng thì Tấn Vương có thể từ chối nhưng nếu Dung Vân đại sư đã đứng ra nói muốn Tấn Vương cưới Lý Dao Dao, thì nếu như Tấn Vương không đồng ý… Ngươi còn trẻ nên có thể không biết, trên đời này có bao nhiêu người thiếu nợ sư phụ ta đâu.”

Hơn nữa, để có thể mắc nợ ân tình của Dung Vân đại sư, thì mỗi một người đều là cường giả rất mạnh, là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là có thể gây ảnh hưởng đến một khu vực rộng lớn. Lãnh dược sư không muốn nói ra lời này.

Tô Lạc lúc đầu còn nghĩ rằng chuyện Dung Vân đại sư thu nhận đệ tử không liên quan gì đến mình. Nàng chỉ là người ngoài đến hóng chuyện hay mà thôi.


Nhưng hiện tại nghe Lãnh dược sư nói, nếu Lý Dao Dao thật sự được tuyển chọn, thì mình có thể sẽ không có chỗ nào để dung thân trên đại lục này. Vấn đề đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng rồi.

Nhưng mà, ấn đường của Tô Lạc nhíu lại. Nếu như vị Lãnh dược sư này chỉ muốn lừa nàng để nàng chạy đi chỗ khác bái sư thì biết tính sao?

Tô Lạc cười như không cười mà nhướng mày: “Lãnh dược sư, sao ngài cứ hy vọng ta đến đó bái sư vậy?”

“Lão phu chỉ là không thích vị nữ nhân Lý gia kia thôi.” Lãnh dược sư quay mặt qua chỗ khác.

“Ngài cảm thấy ta sẽ được chọn sao?” Tô Lạc nghiêm túc hỏi hắn.

Lãnh dược sư lắc đầu, thành thật nói ra sự thật: “Vị nữ nhân Lý gia kia được chọn chắc chắn đến chín trên mười rồi. Chưa kể, ngươi cũng chưa chắc có một phần thắng còn lại.”

Tô Lạc tức giận mà trừng mắt với ông ta: “Vậy mà ngài còn muốn xúi ta đi bái sư. Chẳng phải trong lòng ngài thật sự xem ta giống như pháo hôi sao? Vậy còn kêu pháo hôi như ta đi tranh chấp với Lý Dao Dao.”

“Nhưng chuyện ở đời không có gì là tuyệt đối cả, còn chưa đến thời khắc cuối cùng, thì chẳng có ai biết được kết quả ra sao.” Lãnh dược sư cười nhìn Tô Lạc: “Hiện tại, có vẻ như mọi người đều phản đối chuyện của ngươi và Tấn Vương, nhưng nếu ngươi bái nhập sư tôn, trở thành đệ tử của sư phụ, thì cần gì để ý tới những người phản đối đó nữa?”

Không thể không thừa nhận, câu nói cuối cùng của Lãnh dược sư có sức dụ dỗ cực kì cao.


Tô Lạc nhớ tới Nam Cung Lưu Vân, nhớ tới chuyện hắn đã vì tình cảm của hai người mà nỗ lực và hy sinh rất nhiều, nhưng nàng tới bây giờ cũng chỉ biết bị động tiếp nhận, mà chưa từng chủ động vì hắn làm cái gì hết.

Lúc này, nàng cũng phải nỗ lực, đánh đổi một chút thôi.

“Được! Ta đồng ý với ngài.” Trên mặt Tô Lạc hiện lên vẻ kiên nghị: “Ta cũng không tin, kẻ chỉ ở trình độ luyện dược sư sơ cấp mà có được thiên phú, luyện chế ra trung cấp Linh Nguyên đan như ta, sẽ bị đánh bại bởi ả nữ nhân Lý Dao Dao, dáng vẻ kệch cỡm, tâm địa độc ác kia đâu.”

Lãnh dược sư nghe vậy, đáy mắt nhanh chóng tràn ngập ý cười.

Hai người nói chuyện một lúc lâu nên trà cũng nguội lạnh rồi.

Lúc này, mặt trời chói chang đã bắt đầu nhô lên cao, Tô Khê vẫn đang dựng thẳng sống lưng mà quỳ ngoài vỉa hè của viện.

Tô Khê chật vật muốn kéo lấy một người hầu đi ngang qua. Nàng muốn nhờ hắn nhân tiện nhắn vài câu cho Lãnh dược sư, nhưng tên người hầu kia đến liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, chỉ cao ngạo mà lướt qua.


Tô Khê cảm thấy buồn bực tột cùng.

Đúng lúc này, Tô Tử An đã quay trở lại. Hắn nhìn thấy Tô Khê vẫn quỳ như cũ, không khỏi có chút tức giận: “Ngươi sao vẫn còn quỳ ở đây?”

Mặt trời đã nhô lên cao, nắng gắt chói chang, Tô Khê phơi nắng đến nỗi mơ mơ hồ hồ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Tử An, nàng tức khắc trở nên vui vẻ: “Cha!”

Cha nói đi thỉnh thánh chỉ nhưng đi lâu như vậy rồi, tóm lại là thánh chỉ có tới không?

Đối mặt với ánh mắt chất chứa đầy mong chờ của Tô Khê, đáy mắt Tô Tử An xuất hiện một tia xấu hổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui