Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
“A!” Hai chân Tô phu nhân đạp loạn, sắc mặt đỏ rực lên, cổ gần như đã bị Tô Tử An bóp gãy.
“Ngươi có nói không hả? Có nói không? Không nói thì hôm nay ta sẽ bóp chết ngươi!”
“Thiếp...” Sắc mặt Tô phu nhân đỏ bừng lên, từ đỏ tươi biến thành tím đậm, gần như sẽ tắc thở ngay trong giây tiếp theo.
Đúng vào lúc này.
Đột nhiên có một vật gì đó rơi ra khỏi ống tay áo của Tô phu nhân.
Lãnh dược sư nhặt lên nhìn, cười lạnh mấy tiếng: “Lọ thuốc chứa Hùng Hồn Thảo! Chuyện đã đến mức này, bà vẫn còn muốn chối cãi!”
Tô Tử An nhìn thấy chứng cứ vô cùng xác thực, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi lại, mặt mày dữ tợn mà méo mó, nhìn trông vô cùng kinh khủng: “Đồ tê tiện! Ngươi dám giết con trai ta! Ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!”
Thấy cổ của Tô phu nhân phát ra âm thanh “rắc rắc rắc”, gần như sắp bị bóp gãy đến nơi, Tô Lạc liền đứng ra.
Nàng tỉnh táo kéo cánh tay Tô Tử An: “Phụ thân đại nhân bình tĩnh đừng nóng vội. Đại ca là con trai ruột của mẫu thân, bà ấy không thể nào vô duyên vô cớ mà hãm hại đại ca được. Nói không chừng, mẫu thân bị người ta vu oan giá họa đó.”
Đến cả Tô Lạc không thích Tô phu nhân cũng đứng ra khuyên ngăn, máu huyết đang dồn lên não của Tô phu nhân đã chậm rãi chảy ngược lại xuống dưới, cảm xúc kích động đã được giảm bớt một chút.
Hắn hất Tô phu nhân ra, giống như tiện tay ném bộ y phục bị rách đi vậy.
Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn hung tợn như trước mà nhìn chằm chằm vào Tô phu nhân: “Nói mau! Rốt cuộc là ai đưa thứ thuốc này cho ngươi! Nói mau!”
Tô Tử An thật sự không thể nào tưởng tượng nổi, ả tiện nhân này lại dám hạ độc Tĩnh Vũ. Đó là con trai ruột của bà ta, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất!
Tô Lạc thản nhiên liếc nhìn Tô phu nhân: “Mẫu thân đại nhân, Lãnh dược sư tức giận như vậy, nếu như người không cho ông ấy một câu trả lời thích đáng, bệnh của đại ca thật sự sẽ không cứu được.”
Câu nói này của Tô Lạc chính là chiếc phao cứu mạng cuối cùng đối với Tô phu nhân.
Đôi mắt bà ta đột nhiên sáng lên, bà ta phủ phục xuống đất, ôm lấy chân Tô Tử An vừa khóc vừa nói: “Lão gia, thiếp sai rồi, là do thiếp đánh mất lương tâm, nếu không thì thiếp sẽ không dùng thủ đoạn thâm độc như thế với Tĩnh Vũ.”
“Rốt cuộc Hùng Hồn Thảo này là do ai đưa cho ngươi? Nói!” Tô Tử An tức đến nỗi đạp cho bà ta một phát.
Phần ngực Tô phu nhân bị đạp mạnh, lập tức hộc ra hai ngụm máu tươi.
Bà ta chật vật ngẩng đầu lên, đứt quãng nói: “Là… Dao Trì tiên tử… chính nàng ta đưa… thuốc độc… cho thiếp...”
“Dao Trì tiên tử!”
Lời này vừa nói ra, cả gian phòng liền trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
“Sao lại có thể...” Da mặt của Tô Tử An co quắp lại: “Không phải chính Dao Trì Lý gia đã đả thương Tĩnh Vũ hay sao? Đồ ngu xuẩn nhà ngươi, sao lại đi phối hợp với bọn chúng để hạ độc Tĩnh Vũ? Trên đời này sao lại có người làm mẫu thân như ngươi? Tiện phụ! Sao ngươi không đi chết đi!”
Tô Tử An càng nghĩ càng giận, lại đưa chân đạp một phát mạnh mẽ về phía Tô phu nhân.
Xương sườn trước ngực Tô phu nhân phát ra âm thanh rạn nứt trong trẻo, nghe thấy thật khiến người ta sởn tóc gáy.
Nước mắt nước mũi của Tô phu nhân rơi xuống.
Việc đã đến nước này, còn gì phải giấu giếm nữa?
Tô phu nhân liền dứt khoát nói trắng ra, nói ra tất cả: “Thật ra… Thật ra Tĩnh Vũ lúc đầu không thật sự bị thương, nó, nó chỉ bị thương chút ngoài da, sau khi uống đan dược vào, liền làm bộ bị thương rất nghiêm trọng...”
“Ngươi...” Tô Tử An chỉ cảm thấy huyệt thái dương co rút đau đớn!
Tô Tử An đưa ánh mắt nhìn về phía Lãnh dược sư, Lãnh dược sư gật đầu: ‘Quả thật là như vậy, cho nên lúc đó bổn dược sư chỉ cho mấy viên đan dược khôi phục mà thôi.”
Thế nhưng, lúc đó ông ta lại không nói rõ chuyện này ra. Trong lòng Tô Tử An vô cùng buồn bực, không khỏi có chút oán giận Lãnh dược sư. Nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện một chút bất kính nào với Lãnh dược sư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...