Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Tử An chợt bừng tỉnh, vội vàng nhìn về phía Lãnh dược sư: “Cho uống cái này là được rồi chứ?”

Lãnh dược sư hừ lạnh: “Ừm.”

Từ sau khi Tô Lạc lấy lọ thiên linh thủy ra, Tô phu nhân không hề nói một câu nào, bà ta đứng thẳng bất động ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc.

Thấy Tô Tử An đích thân đút thiên linh thủy cho Tô Tĩnh Vũ uống, trên mặt bà ta hiện lên vẻ khổ sở.

Lẽ nào, bà ta trăm cay nghìn đắng bày ra ván cờ này nhưng lại chỉ vì một lọ thiên linh thủy của nha đầu thối này mà bị phá hoại sao? Bà ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Nhớ tới người áo đen hôm qua, Tô phu nhân có chút nôn nóng nắm chặt tay lại. Bà ta phải làm sao bây giờ?

Tô phu nhân nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tử An bón thuốc.


Sau khi được bón thuốc, sắc mặt vốn dĩ khó coi của Tô Tĩnh Vũ đã dần dần được khôi phục.

“Phòng bệnh không nên ồn ào, chúng ta ra ngoài đi, chỉ mình Tô phu nhân ở lại là được rồi.”

Lời này vừa hợp ý Tô phu nhân, chỉ thấy bà ta gật đầu, vội vàng nói: “Mọi người cứ yên tâm ra ngoài đi, trong này có ta rồi.”

Chân Tô Lạc vừa bước ra ngưỡng cửa chợt dừng lại, đưa mắt lại nhìn Tô phu nhân. Lúc này, ánh mắt của Tô phu nhân cũng đang hướng về phía Tô Lạc.

Tô Lạc không tránh không né, ánh mắt xa xăm không nhìn thấy đáy, khóe miệng hơi nhếch lên thành một ý cười bí hiểm.

Tô phu nhân bị nụ cười của nàng làm giật mình.

Nhưng lại không nghĩ ra ý tứ trong đó, chỉ cho rằng Tô Lạc đang làm ra vẻ tác quái.

Tô phu nhân đáng thương, nếu như lúc này bà ta có thể suy nghĩ kĩ hơn, thì bi kịch sau này có lẽ đã không xảy ra.

Sau khi đám người Lãnh dược sư sau khi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tô phu nhân và Tô Tĩnh Vũ.

Tô phu nhân ngồi bên mép giường, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Tô Tĩnh Vũ, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tĩnh Vũ, để con phải chịu khổ rồi. Con đừng trách mẫu thân, mẫu thân cũng là không có cách nào khác.”

Tô Tĩnh Vũ nằm im trên giường, hai mắt nhắm chặt, rơi vào cơn hôn mê sâu.


Tô phu nhân còn muốn nói gì đó, nhưng phía bên ngoài cửa sổ lại truyền đến một âm thanh rất nhỏ.

Tô phu nhân cảnh giác ngước mắt lên, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, định nhãn nhìn lại, phát hiện ra một người áo đen đã đứng trước mặt bà ta.

Toàn thân được che phủ bởi áo dài màu đen, đến cả mặt cũng che khăn đen.

Nhưng nhìn những đường cong lả lướt đó, Tô phu nhân nhận ra ngay đó là một nữ nhân. Thế là, Tô phu nhân theo bản năng xem người đó là người mặc áo đen đêm hôm qua.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy người áo đen từng bước chậm rãi tiến lại gần, trong mắt Tô phu nhân hiện lên vẻ kinh hoàng.

Trong đáy mắt của người áo đen hiện lên một tia cười lạnh: “Tô phu nhân, việc đã tới nước này, bà sợ cái gì?”

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Tô phu nhân che chắn trước mặt Tô Tĩnh Vũ, mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Lúc này, Tô phu nhân vô cùng hối hận.


Tô Tĩnh Vũ là con trai duy nhất của bà ta, nhìn hắn hết lần này đến lần khác bị độc dược hành hạ, trái tim người làm mẫu thân như bà ta thật sự rỉ máu rồi.

Nếu như bà sớm biết con trai sẽ phải chịu nhiều đau khổ như vậy, cho dù có thế nào bà cũng không đồng ý với kế hoạch như vậy.

Người áo đen cười âm u lạnh lẽo, đưa thuốc độc cho Tô phu nhân: “Đút cho hắn uống đi.”

“Đây là cái gì...” Tô phu nhân vội vàng lắc đầu.

“Yên tâm, không giết chết được hắn đâu. Nhưng sẽ khiến cho nha đầu thối Tô Lạc kia bị lôi xuống nước.” Người áo đen thấy Tô phu nhân một mực lắc đầu, liền nở nụ cười âm lãnh, lấy ra một bình nước thuốc đen kịt, lướt qua cánh mũi Tô phu nhân.

Mùi hương gay mũi này khiến cho sắc mặt Tô phu nhân lập tức tái nhợt: “Đó là Nhất Khẩu Phong Hầu?”

Nhất Khẩu Phong Hầu, tên như ý nghĩa, chính là, chỉ cần uống một ngụm, hồn sẽ bay về tận tây phương thế giới cực lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui