“Tô Lạc! Việc đã tới nước này mà ngươi vẫn còn ngụy biện sao? Nếu như không phải ngươi cố ý ở bên Tấn Vương điện hạ, cố ý chọc giận Dao Trì Lý gia lớn mạnh đó, sao người ta có thể hạ thủ với Tô phủ chúng ta? Ngươi mang tai họa tới cho Tô phủ, bây giờ vẫn còn không chịu thừa nhận!” Tô Tử An giơ tay lên, hận không thể cho nàng một cái tát bay mặt.
Thế nhưng, may sao hắn vẫn còn chút lí trí, biết được thực lực của Tô Lạc cũng không hề tầm thường, lúc này mới kiên quyết thu tay lại.
Tô Lạc nhíu mày: “Phụ thân đại nhân muốn như thế nào?”
Tô Tử An phất tay áo, dùng ngữ khí không cho phép người khác từ chối mà nói: “Ngươi hãy đến Dao Trì Lý gia, xin lỗi Dao Trì tiên tử đi! Đến lúc đó, bọn họ tự nhiên sẽ đưa thuốc giải ra!”
Tô Lạc cười nhạt: “Chỉ xin lỗi làm sao đủ được? Còn phải lập thệ sẽ không gặp lại Tấn Vương điện hạ các kiểu nữa chứ?”
“Tô Lạc! Ngươi không muốn đi đúng chứ? Sao ngươi có thể làm như vậy được? Đó là đại ca của chúng ta đó, hơn nữa còn là bởi vì ngươi nên đại ca mới trở nên như vậy. Ngươi thật sự máu lạnh quá! Ác tâm quá!” Tô Khê thấy Tô Lạc không nghe theo lời của Tô Tử An, xông lên gán tội danh lên người Tô Lạc.
Tô Lạc lãnh đạm liếc nhìn nàng ta một cái, rồi ánh mắt lại cố định dán lên người Tô Tử An: “Ngoại trừ cách đó ra, không còn cách nào khác sao?”
Tô Tử An hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần ngươi đến Dao Trì Lý gia xin lỗi thì sẽ lấy được thiên linh thủy!”
“Thiên linh thủy?” Sắc mặt Tô Lạc hơi biến đổi, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, chính là thiên linh thủy, chỉ có thiên linh thủy mới có thể giải được độc tố trên người đại ca ngươi!”
“Nhưng thiên linh thủy...” Tô Lạc ấp a ấp úng.
“Lấy ngươi đổi lấy thiên linh thủy, như thế đã là coi trọng ngươi rồi! Tô Lạc, ngươi cũng biết thiên linh thủy tôn quý đến nhường nào mà? Dao Trì Lý gia lớn mạnh như đó, ba năm mới làm ra được một lọ! Một trăm ngươi cũng không bằng một lọ đó! Lấy ngươi đổi lấy thiên linh thủy là người được lợi đó.” Thật ra Tô Khê căn bản không biết thiên linh thủy là cái gì, nàng ta chỉ muốn hạ thấp đi giá trị của Tô Lạc mà thôi.
Tô Tử An rất không hài lòng với bộ dạng do dự của Tô Lạc: “Tô Lạc, làm người không thể ích kỷ như vậy! Hôm nay ngươi nhất định phải đến Lý gia, không muốn đi cũng phải đi, người đâu!”
Tô Tử An vừa dứt lời, hai nam nhân cường tráng như tòa tháp xuất hiện ở của.
Khóe miệng Tô Lạc chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười nhạt.
Nàng cảm ứng được không gian lúc này.
Tiểu Thần Long đã tỉnh dậy rồi, nó đang thoải mái ngồi tắm trong bồn tắm, mà nước tắm nó dùng chính là thiên linh thủy đặc biệt quý báu trong mắt những người này.
Một trăm nàng cũng không bằng một lọ thiên linh thủy sao? Thật sự nực cười!
Nếu như bây giờ nàng lấy thiên linh thủy ra, sau khi Lý Dao Dao biết được, chắc sẽ tức đến nỗi thổ huyết chứ?
Có thể khiến cho Lý Dao Dao tức tối đến độ thổ huyết, đó chính là việc nàng thích nhất.
“Nếu như ta lấy thiên linh thủy ra, có phải là không cần đến Dao Trì Lý gia nữa đúng không?”
Lý Dao Dao vẫn đang ở nhà đợi nàng quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ, thật là tức cười!
Tô Tử An ngẩn ra, hắn còn chưa nói gì, đã thấy Tô Khê cười nhạt mấy tiếng: “Xuy, ngươi nói ngươi có thể đưa thiên linh thủy ra ư? Lừa ai vậy?”
Tô Lạc không thèm để ý tới Tô Khê ngang ngược tàn ác này, đôi mắt nàng sâu xa mà bình tĩnh nhìn Tô Tử An.
Tô Tử An mặt lạnh, trong mắt lộ ra hàn ý: “Tô Lạc, ngươi đang muốn kéo dài thời gian đợi Tấn Vương điện hạ đúng không? Nhưng rất tiếc, Tấn Vương điện hạ đã được bệ hạ phái ra ngoài thực thi công vụ rồi, ngươi có muốn trì hoãn cũng không đợi được hắn đâu!”
Tô Lạc cười nhạt, từ trong ống tay áo lấy ra một lọ thiên linh thủy ném cho Tô Tử An: “Đúng lúc có Lãnh dược sư ở đây, có thể mời ngài kiểm tra lọ thuốc này rốt cuộc có phải thiên linh thủy hay không.”
Tô Tử An nhìn chiếc lọ bằng sứ bạch ngọc trong tay mình.
Mở nắp lọ sứ ra, hắn thoáng ngửi liền nhận ra, đây chính xác là thiên linh thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...