Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Giờ phút này lại trở nên đen nhánh, so với màn đêm tối giao thừa còn đen hơn hẳn, giống hệt như bánh nướng.

Những thứ hắn phun ra, tản mát từng đợt tanh tưởi, làm người xung quanh nhịn không được cũng cảm thấy say xẩm.

Tô Tĩnh Vũ ngơ ngác nhìn Tô Tử An một cái, sau đó hai mắt lại nhắm, lại bắt đầu hôn mê. 

Tô Tử An trong lòng kinh ngạc cực kỳ: “Người đâu, mau đi mời Lãnh dược sư! Mau đi!”

“Lão gia, Lãnh dược sư kia… Không thể mời tới ngay được.” Quản gia cấp tốc chạy tới vẻ mặt do dự.

“Ngu xuẩn! Ngươi mời không được thì vẫn còn người khác có thể mời được! Mau kêu Tô Khê, mau, kêu Tô Khê đi mời!” Tô Tử An còn nhớ rõ, Lãnh dược sư cực kỳ coi trọng Tô Khê, chỉ cần nàng đi mời, tất nhiên có thể mời được người đến. 

Tô Khê đang cuộn mình trong ổ chăn bị bà vú kéo, hai mắt nàng mê mang, rất là khó hiểu: “Bà vú, ngươi nói Lãnh dược sư nhìn trúng ta?”


Bà vú thần thái sáng láng: “Không phải, lão gia đã nói như vậy, nói ngũ tiểu thư có thể mời được người tới. Tới đây, tiểu thư mặc quần áo.”

Tô Khê vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng: “Nhưng ta căn bản còn không biết Lãnh dược sư là ai… Ta phải mời như thế nào?” 

Đây là lời nói thật, vấn đề là không ai tin.

Bà vú cười nói: “Ngũ tiểu thư ngủ tới mức hồ đồ rồi phải không? Trong phủ lan truyền chuyện này, tối hôm qua có thể mời được Lãnh dược sư tới, đều là công lao ngũ tiểu thư.”

“Công lao của ta?” Tô Khê chỉ chỉ cái mũi của mình. 

“Đúng vậy, chính là công lao của ngũ tiểu thư, bằng không Lãnh dược sư sao có thể đến quý phủ chúng ta? Đúng rồi, theo lời của tên hạ nhân lúc ấy nge được, Lãnh dược sư còn cảnh cáo lão gia, nói là hắn không được phép bạc đãi ngươi.”

“A?” Tô Khê mở to đôi mắt, trong mắt tràn đầy mê mang, nhưng cũng thật nhanh, sự mê mang này liền được thế chỗ bằng thần thái sáng láng: “Chẳng lẽ đây là thật sự? Chẳng lẽ ta không phải đang nằm mơ?”

“Tất nhiên là thật! Tới, tiểu thư mau rửa mặt chải đầu, đại thiếu gia bệnh tình rất nghiêm trọng.” 

Tô Khê nửa tin nửa ngờ: “Vậy được rồi, ta sẽ đi Lãnh quý phủ một chuyến, nhưng mời không được, các ngươi cũng đừng trách ta.”

Tô Khê rửa mặt chải đầu trang điểm, vội vã đến Lãnh phủ.

Xe ngựa nàng vừa tới Lãnh phủ, liền thấy một lão nhân tinh thần phấn chấn từ trong cửa bước ra. 


Trước cửa vô số người đang quỳ, những người này nhìn thấy ông ta, tất cả đều kích động mà kêu: “Lãnh dược sư, Lãnh dược sư cứu mạng!”

Nhưng Lãnh dược sư mắt nhìn thẳng, bước chân vội vàng đi qua, không hề dừng lại.

Trên mặt ông ta như có sương lạnh bao phủ, mặt mày như ngưng kết băng sương, thoạt nhìn tâm tình thật không tốt. 

“Lãnh…” Tô Khê trong lòng thấp thỏm, lo sợ bất an mà đi lên hành lễ trước Lãnh dược sư.

Lãnh dược sư nhìn thấy xe ngựa nàng bên cạnh, ánh mắt sắc bén liếc mắt một cái: “Tô tiểu thư?”

“Phải! Tiểu nữ là Tô Khê, trong nhà xếp thứ năm, Lãnh dược sư, ca ca ta…” Tô Khê lời còn chưa dứt. 

Lãnh dược sư bàn tay vung lên: “Lên xe ngựa, đi.”

Nói xong, ông ta không nói hai lời nhảy lên xe ngựa Tô phủ.


“Hơ?” Tô Khê cả người ngây ngẩn. 

Không phải ai cũng nói Lãnh dược sư cao ngạo không ai bì nổi hay sao? Không phải nói Lãnh dược sư coi mạng người như cỏ rác hay sao? Không phải nói Lãnh dược sư rất khó rất khó rất khó mời sao?

Nàng còn chưa nói gì hết mà, Lãnh dược sư đã nhảy lên xe ngựa Tô phủ rồi sao?

Tô Khê nguyên bản hoài nghi này Lãnh dược sư này là giả, nhưng nhiều người như vậy quỳ trên mặt đất cầu hắn cứu mạng, sao có thể có giả? 

“Còn không lên xe?” Lãnh dược sư thanh âm uy nghiêm truyền đến.

“Tới ngay, tới ngay.” Tô Khê kéo lê váy chạy nhanh, hưng phấn mà nhảy lên xe ngựa.

Bà vú quả nhiên không hề lừa nàng, Lãnh dược sư quả nhiên đối xử với nàng khác hẳn! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui