Lúc này hắn không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, mừng rỡ như phát điên, vô vàng nhanh chóng tiến đến, kích động bái chào: “Lãnh dược sư, tại hạ Tô Tử An. Biết Lãnh dược sư muốn tới, tại hạ đặc biệt đứng chờ ở cửa, rốt cục cũng đã chờ được người đến.”
Tô Tử An trở nên nhanh trí, biến chính mình từ ra cửa chuẩn bị đi mời lần nữa thành đứng chờ ở cửa đã lâu, mong muốn Lãnh dược sư thấy được sự tôn trọng từ hắn.
Lãnh dược sư hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lại.
Nếu không phải nha đầu Tô Lạc kia mời hắn tới, dù có là thánh chỉ của Hoàng đế, cũng đừng hòng mời được hắn nửa đêm đến nhà chữa bệnh.
Cũng chỉ là ở cửa chờ, có gì đáng để khoe khoang?
Lãnh dược sư chỉ nhìn hắn nhàn nhạt gật đầu: “Người bệnh ở nơi nào?”
Tô Tử An đè nén kích động trong lòng xuống, vội dẫn đường nói: “Mời người đi bên này, mặt đất không được bằng phẳng, Lãnh dược sư xin hãy chậm rãi bước đi.”
“Được.” Lãnh dược sư không nóng không lạnh gật đầu.
Nhưng sắc mặt Lãnh dược sư lại rất lãnh đạm, Tô Tử An cũng không để bụng.
Theo hắn thấy thì, thể loại cao thủ né tránh sự đời này tính tình dù có chút kỳ quặc thì cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu là thân mật, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi đối phương rốt cuộc có phải Lãnh dược sư hay không.
“Lãnh dược sư có thể tới Tô phủ, là vinh hạnh lớn lao của Tô phủ chúng ta, Tô Tử An không biết phải làm thế nào để tạ ơn cho xứng đáng.”
Đối mặt với sự hạ thấp mình của Tô Tử An, Lãnh dược sư lại càng xem thường hắn hơn, đạm mạc mà hừ lạnh một tiếng: “Không cần tạ ơn lão phu, là do ngươi may mắn sinh được đứa con gái ngoan hiền.”
Tô Tử An vừa nghe, tức khắc liền hiểu lầm.
Lãnh dược sư nói con gái ngoan hiền của Tô Tử An là Tô Lạc, nhưng là Tô Tử An lại hoàn toàn không hề nghĩ như vậy.
Hắn sao có thể nghĩ ra được rằng Tô Lạc và Lãnh dược sư có quan hệ tốt? Hơn nữa cũng phù hợp với chuyện Tô Khê chạy tới quỳ trước cửa phủ Lãnh dược sư, cho nên hắn đương nhiên đem công lao này ghi tạc cho Tô Khê.
Tô Tử An khiêm tốn nói: “Nha đầu kia tính tình lỗ mãng, hành vi khó đoán, nhưng thật ra là huynh muội tình thâm với Tĩnh Vũ, nếu có chỗ đắc tội, Lãnh dược sư xin hãy bao dung.”
“Đắc tội? Tô tướng quân lời này nói ngược rồi.” Lãnh dược sư khó hiểu mà liếc mắt ngó Tô Tử An một cái, trong lòng buồn bực, bọn họ có thật là đang nói đến cùng một người?
“A?” Sao lại là nói ngược? Chẳng lẽ không phải Khê nhi đắc tội với Lãnh dược sư hay sao? Chẳng là không phải sao? Sao có thể?
“Nha đầu kia vô cùng ngoan ngoãn, ngươi dám đối xử với nàng không tốt, lão phu tuyệt sẽ không tha cho ngươi!” Lãnh dược sư vô lạnh lùng rất hiếm khi khen bất kỳ ai.
Tuy rằng bị cảnh cáo, nhưng Tô Tử An trong lòng vẫn mừng như điên.
Lãnh dược sư chính miệng khen Khê nhi, còn cảnh cáo chính mình phải đối xử với nàng thật tốt, xem như là cực kỳ xem trọng nàng! Tô Tử An kiềm chế kích động trong lòng, quay đầu đi tìm Tô Khê.
Nhưng Tô Tử An ngó trái ngó phải cũng không thấy Tô Khê, không khỏi buồn bực: “Nha đầu kia sao không cùng Lãnh dược sư trở về?”
“Nàng sớm đã rời đi trước rồi.” Người mà Lãnh dược sư đang nói đến, là Tô Lạc.
“Thì ra là thế.” Tô Tử An cười gượng một tiếng, liền không nói chuyện nữa, trong lòng hắn vẫn tiếp tục kích động.
Trước đó tay của hai huynh muội Liễu gia được Lãnh dược sư chữa khỏi, Liễu gia đi khắp nơi tuyên bố Lãnh dược sư và bọn họ có mối quan hệ tốt, Tô Tử An nghe xong vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
Nhưng hiện tại con gái của Tô Tử An hắn cũng không kém. Nghe khẩu khí của Lãnh dược sư, khen ngợi Khê nhi liên tục, hắn liền nghĩ đến việc thông qua Khê nhi, nhất định có thể xây dựng mối quan hệ lâu dài cùng Lãnh dược sư.
Có Lãnh dược sư làm chỗ dựa, địa vị Tô phủ sẽ có thể cao thêm một bậc.
Đã tới trước sân của Tô Tĩnh Vũ.
Tô Tử An bước nhanh vào, kích động hô với Tô phu nhân: “Phu nhân, mau ra đây nghênh đón, Lãnh dược sư tới!”
Tô phu nhân cầm khăn lụa hơi hơi run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...