Nói xong, Tô Lạc xoay người rời đi.
Tô Tử An tức giận rít gào về phía bóng dáng của nàng: “Tô Lạc, ngươi nếu dám gả cho Tấn Vương điện hạ, hậu quả chính ngươi tự biết!”
Tô Lạc ngoái đầu lại, sáng lạn cười: “Tô Đại tướng quân không phải đã nói, ta Tô Lạc ngay cả một đầu ngón tay của Dao Trì tiên tử cũng không bằng sao? Không phải đã nói đến khi Tấn Vương điện hạ và Dao Trì tiên tử làm hòa ta sẽ chẳng còn chỗ nào để đi sao? Nếu ngươi tin tưởng Dao Trì tiên tử như vậy, ngươi đang lo lắng cái gì?”
Vừa nói xong, Tô Tử An đã sửng sốt.
Lấy công kích của ngươi biến thành tấm khiên của ta, xem Tô Tử An phá giải như thế nào.
Mắt thấy Tô Tử An tức giận đến sắc mặt xanh mét, khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh đạm mạc, đi ra thư phòng.
So sánh với không khí áp lực bên trong thư phòng thì không khí ngoài cửa có thể nói là tươi mát hơn nhiều.
Tử Đằng Uyển.
“Tiểu thư, mau uống miếng nước bớt giận.” Lục La thấy sắc mặt Tô Lạc không tốt, vội tiến lên chiếu cố.
Tô Lạc bưng chén trà, lại chậm rãi nở nụ cười: “Được rồi, tiểu thư nhà ngươi không tức giận.”
“Nhưng tiểu thư nổi giận đùng đùng đi khỏi thư phòng của lão gia.”
“Nếu như không giả vờ như vậy, sao có thể làm Dao Trì Lý gia thả lỏng cảnh giác được?” Trong mắt Tô Lạc hiện lên ánh sáng lạnh.
Tiểu Thần Long có cảm giác khác hẳn với người thường, cho nên nàng có thể biết được, trong một góc thư phòng, có một vị cao thủ của Dao Trì Lý gia đang ẩn nấp.
Nàng càng biểu hiện kiêu ngạo ương ngạnh, Dao Trì Lý gia mới có thể thả lỏng cảnh giác.
Lục La bừng tỉnh đại ngộ.
Tô Lạc cầm chén trà, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.
Vì Nam Cung Lưu Vân mà chọc tới Lý Dao Dao, thuận tiện chọc luôn cả Dao Trì Lý gia sau lưng Lý Dao Dao, tình cảnh hiện tại của nàng có chút khó khăn.
Nhưng mà, Lý Dao Dao sao lại đồng ý cho nàng làm thiếp? Chẳng lẽ là muốn kéo nàng đi, sau đó danh chính ngôn thuận mà tra tấn nàng?
Khóe miệng Tô Lạc gợi lên một nụ cười lạnh.
Làm thiếp sao? Nàng Tô Lạc đời này tuyệt đối sẽ không chia sẻ nam nhân với người phụ nữ nào khác.
Mấy ngày tiếp theo bình tĩnh trôi qua.
Liên tiếp mấy ngày đều gió êm sóng lặng, ngay cả sự kiện “làm thiếp” kia cũng không ai nhắc tới.
Nhưng Tô Lạc luôn có dự cảm như bão táp sắp xảy ra, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an.
Hôm nay, Tô Lạc đang ngồi khoanh chân tu luyện.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Lục La bước nhanh chạy vào, đầy đầu đều là mồ hôi, nôn nóng mà giữ chặt Tô Lạc: “Tiểu thư, việc lớn không tốt!”
“Không cần hoảng loạn, có việc chậm rãi nói, cũng không phải trời sụp.” Tô Lạc bưng một chén nước đưa cho nàng.
Lục La uống cạn nước trong chén, mu bàn tay cọ qua khóe miệng: “Tiểu thư, đại thiếu gia đã xảy ra chuyện! Tựa hồ bị thương thực nghiêm trọng, mới vừa bị người nâng vào phủ!”
Đúng lúc này, cửa của Tử Đằng Uyển viện vang lên tiếng phanh thật lớn.
Tô Lạc nhíu lại mày liễu, mang theo Lục La đi ra ngoài.
Nàng nghe được tiếng bước chân từ xa tới gần, mà tiếng bước chân đang dẫn đầu đó, Tô Lạc biết rất rõ ràng là ai.
Nàng vừa tới đến đại sảnh, đã thấy Tô Khê mang theo một đám người mênh mông mà xông vào.
Hôm nay Tô Khê mặc một chiếc váy màu đỏ sẫm, cả người như ngọn lửa đang bốc cháy hùng hổ.
Tô Khê vừa thấy Tô Lạc, khuôn mặt đã nổi giận đùng đùng hiện lên hận ý nồng đậm.
Nàng chỉ thẳng ngón tay về phía Tô Lạc: “Người tới, trói Tô Lạc cho ta!”
Trong lúc nhất thời, vài vị cao thủ đều bay lên, muốn động thủ với Tô Lạc.
Nhưng là, bọn họ còn chưa tiếp cận được Tô Lạc đã thấy hai bóng đen bay ra, đập một quyền vào ngực của mấy người kia.
“Phanh phanh phanh!” Từng đợt tiếng vang kịch liệt vang lên.
Sau khi âm thanh kết thúc, đám người bị Tô Khê chỉ huy đi bắt Tô Lạc đầu đã nằm đầy đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...