Tô Lạc đứng trong vòng sáng màu trắng chỉ cảm thấy đầu óc mông lung, lúc mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh đã biến đổi.
Tô Lạc mở mắt ra, cảm thấy ánh sáng trước mắt dị thường chói lóa, bất giác lấy tay che mắt lại.
Một lúc sau nàng mới thích ứng được với ánh sáng ở đây.
Tô Lạc ngẩng đầu, đảo mắt bốn phía.
Xuất hiện trước mặt nàng là một thạch động khổng lồ.
Trong thạch động, từng hàng giá gỗ sưa nhỏ được sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Linh bảo trên giá được phân loại, toàn bộ xung quanh đều là tia sáng lấm tấm, lấp lánh chói mắt.
Cảm giác mà thạch động này mang lại cho Tô Lạc, có chút tương đồng với siêu thị ở thời hiện đại, mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc.
Tô Lạc cẩn thận quan sát, phát hiện ra phạm vi của thạch động này không phải rất lớn, khoảng chừng mấy trăm mét vuông.
Nhưng nàng chỉ suy nghĩ một chút là hiểu ra.
Nam Cung Lưu Vân và nàng không ở cùng một gian phòng, điều này chứng tỏ số gian phòng trong Tàng Bảo Các của hoàng thất ít nhất cũng lớn hơn hai.
“Đây chính là bảo tàng thất của Nam Cung gia tộc ư? Hèn chi phong phú vậy!” Ánh mắt Tô Lạc nhìn về bốn phía.
Mỗi một linh bảo đều được một lớp ánh sáng nhàn nhạt bao quanh, nhìn rất thu hút người khác.
Đúng lúc Tô Lạc đang cảm thán, Tiểu Thần Long từ trong không gian của nàng thò đầu ra.
“Ngao ô ngao ô!” Tiểu Thần Long nhìn những linh bảo ở xung quanh, đột nhiên há chiếc miệng nhỏ ra.
Chỉ nghe thấy âm thanh “phần phật” vang lên, đợi đến khi Tô Lạc định nhãn nhìn lại, đã không nhìn thấy những ánh sáng bao quanh linh bảo nữa.
Tô Lạc kinh ngạc trợn to hai mắt, chọc chọc đầu của Tiểu Thần Long: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tiểu Thần Long nhảy hai ba phát vào trong lòng Tô Lạc, vẫn còn chưa đã xoa cái bụng tròn vo của mình, đáng thương lầm bầm với Tô Lạc: “Đói...”
“Số linh khí vừa rồi đều bị ngươi hấp thu hết rồi, ngươi vẫn còn đói sao?” Tô Lạc chậm chạp tỉnh ngộ, túm lấy Tiểu Thần Long mà trừng mắt.
Linh khí quanh quẩn xung quanh linh bảo đó có thể là tinh hoa trong linh bảo, sau khi mất đi, sức mạnh sẽ bị giảm đi nhiều.
Tiểu Thần Long thì hay rồi, một phát hấp thu hết sạch chúng. Nếu như để các trưởng lão của Nam Cung gia tộc nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bắt Tiểu Thần Long đi hầm mất.
Ai ngờ Tiểu Thần Long lại không hiểu gì, nó cầm tay Tô Lạc đặt vào phần bụng mềm mại của mình, tội nghiệp xụ chiếc miệng nhỏ xuống, giương mắt nhìn Tô Lạc: “Vẫn còn đói...”
Cái bộ dạng nhỏ nhắn mềm mại đó lại đáng yêu muốn chết, khiến cho người ta vừa thương vừa yêu, hận không thể mang tất cả đồ tốt khắp thiên hạ mà đưa đến trước mặt nó.
“Thế nhưng những thứ này đều bị ngươi nuốt hết rồi, ngươi nói xem, phải làm thế nào đây?” Tô Lạc nhún vai giang tay thể hiện sự bất đắc dĩ.
Vốn dĩ trong số những linh bảo này cũng có mấy thứ đồ nàng nhìn trúng, nhưng bây giờ nếu như hiệu quả đã giảm bớt nhiều, đương nhiên nàng sẽ không lấy nữa.
Thế nhưng cũng là vận may của Tiểu Thần Long, chỉ có nó mới có thể hấp thu hết số linh khí này, ngay cả nàng cũng không hấp thu được.
Tiểu Thần Long ngoẹo đầu nghĩ ngợi, sau đó chìa ngón tay nhỏ ra chỉ về phía trước.
Tô Lạc lộ vẻ mặt khổ sở, bởi vì phía trước mà Tiểu Thần Long chỉ, căn bản là vách sắt nham thạch. Nàng đâu có bản lĩnh xuyên tường đâu.
Ai ngờ lần này Tiểu Thần Long lại đặc biệt bướng bình, khăng khăng kiên trì: “Bảo bối, bảo bối, rất nhiều bảo bối...”
Đối với bản năng tìm bảo bối của Tiểu Thần Long, Tô Lạc tuyệt đối tin tưởng nó.
“Vậy được rồi, chúng ta tìm lối vào.” Tô Lạc đặt Tiểu Thần Long xuống đất, còn mình thì cẩn thận nghiên cứu bức tường bóng loáng như ngọc kia,
Bên ngoài Tàng Bảo Các.
Bên trong một căn phòng nho nhỏ.
Nam Cung Ngự đang ngồi xếp bằng, trước mặt hắn là một thủy tinh cầu trong suốt to bằng nắm đấm.
Lúc này, trên vách tường xuất hiện một điểm đen nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...