“Tại sao?” Tô Lạc không phục trợn mắt nhìn hắn.
“Bởi vì, Nam Cung Lưu Vân đã được hứa hôn rồi! Cho nên, nó tuyệt đối sẽ không được lấy ngươi! Sau này ngươi đừng quấn lấy nó nữa! Nếu không, trẫm sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu!” Giọng nói của hoàng đế đầy kiên quyết.
Nam Cung Lưu Vân đã hứa hôn rồi?
Lời này giống như một quả lựu đạn được ném xuống đáy biển, lập tức gây nên từng đợt sóng dữ dội và đáng sợ.
Gân xanh hằn lên trên thái dương Nam Cung Lưu Vân, sắc mặt u ám như giông tố sắp ập tới.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cảnh Đế, bước từng bước một lại gần, gằn ra chữ từng chữ: “Người nói lại lần nữa đi.”
Bị ánh mắt khát máu đó của hắn nhìn chòng chọc vào, trong lòng Cảnh Đế không khỏi có chút kinh hãi.
Trong lòng ông ta bỗng nhiên có một cảm giác sợ hãi không tên, thế là, ông ta theo bản năng lui lại, lui lại về sau nữa...
“Có bản lĩnh thì người nói lại lần nữa đi!” Nam Cung Lưu Vân nắm chặt lấy cổ áo hắn.
Cảnh Đế hoàn toàn không ngờ được rằng, kế sau Hoàng Hậu, lão Nhị này còn động thủ với mình.
Nhưng ông ta đường đường là hoàng đế, lúc này lại bị người khác túm chặt cổ áo!
Cũng chính vì như vậy, sự sợ hãi trong lòng ông ta đã bị vơi bớt, thay vào đó là sự tức giận.
Chỉ thấy ông ta cười lạnh một tiếng: “Hôm qua, phụ hoàng đã quyết định hôn ước cho ngươi rồi, cho nên, ngươi không cần phải hao tâm nữa.”
Tô Lạc hơi nhíu mày: “Lý Dao Dao?”
Ánh mắt tức giận của Cảnh Đế quét về phía Tô Lạc, cười lạnh một tiếng: “Ngươi đoán đúng rồi đó!”
“Từ hôn!” Nam Cung Lưu Vân lôi Cảnh Đế đến trước bàn, rút một chiếc bút lông đã dính mực đưa vào tay hắn: “Lập tức viết thư từ hôn.”
Sức mạnh của Nam Cung Lưu Vân rất lớn, tay của Cảnh Đế bị bóp đến độ đau đớn, chính vì vậy, sự tức giận trong lòng ông ta càng tăng lên.
“Hôn ước đã định, quyết không đổi ý.” Cảnh Đế cười lạnh nhìn hắn: “Nếu như ngươi muốn làm cho gia tộc Nam Cung phải rút khỏi giới hoàng tộc, thì hủy hôn đi. Đến lúc đó, ngươi sẽ là tội nhân của gia tộc, đến lúc ngươi chết rồi, xem ngươi đối mặt như thế nào với liệt tổ liệt tông của Nam Cung gia tộc!”
Cảnh Đế chính là đem giang sơn tươi đẹp vạn lý hào hùng này đặt lên người Nam Cung Lưu Vân, ép hắn không thể không thỏa hiệp.
Thế nhưng rất dễ nhận thấy, ông ta đã đánh giá thấp đứa con trai ngang bướng này của mình.
“Vạn lý giang sơn? Ha ha, người quan tâm, chứ nhi thần không quan tâm.” Nam Cung Lưu Vân mặt mũi dữ tợn, nở nụ cười nham hiểm với Cảnh Đế đang vì một câu nói của hắn mà đứng bất động tại chỗ.
“Ngươi, tên nghịch tử nhà ngươi!” Cảnh Đế tức giận đến nỗi hét to lên.
Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh như thường chỉ vào Thái Tử: “Nếu như nhi thần thật sự quan tâm đến ngai vàng, thì người nghĩ rằng tên Thái Tử ngu xuẩn không có tài cán gì này có thể sống đến bây giờ sao?”
Cảnh Đế liền ngẩn người ra, cơ thể nghiêng ngả, khó kiềm chế mà lùi về phía sau hai bước.
Ông ta vốn tưởng rằng có thể uy hiếp Nam Cung Lưu Vân, nhưng lại không có chút công dụng nào, bởi vì Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn không quan tâm.
Mà lúc này, Thái Tử bị chỉ đích danh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi nói ai ngu xuẩn không có tài cán gì? Ngươi nói ai chứ?” Thái Tử thật sự tức chết rồi.
Lớn như vậy, cũng chưa có ai dám ở trước mặt hắn mà nói hắn như thế, hiện giờ Nam Cung Lưu Vân lại không chút lưu tình nào mắng hắn là đồ ngu xuẩn không có tài cán gì.
“Không ngu xuẩn, người sẽ nợ cuộc đời này một món nợ không trả nổi đó.” Tô Lạc tức giận lườm hắn một cái: “Người sang tự mình biết mình. Thái Tử điện hạ cứ thoải mái đi, Nam Cung Lưu Vân sẽ không tranh giành chức vị Thái Tử với người đâu.”
“Bởi vì căn bản hắn không thèm!” Tô Lạc lại âm thầm bổ thêm một đao.
“Ngươi, nha đầu thối nhà ngươi thì hiểu cái gì!” Thái Tử muốn chửi, nhưng lại nhận ra bản thân bí từ, bởi vì mỗi câu nha đầu này nói đều là sự thật, hắn không thể phản bác lại.
“Thần nữ không hiểu gì hết, nhưng Thái Tử có thể trả lại cho thần nữ số viên tinh thạch màu xanh biếc mà người nợ thần nữ không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...