Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hoàng Đế nhìn hai anh em, nhẫn nại thở dài một tiếng, rồi lại quay lại ghế ngồi.

Lúc này, không khí trong thư phòng vô cùng ngột ngạt.

Còn trong Thiên Điện lúc này, Hoàng Hậu đang nhìn chằm chằm Tô Lạc, hận một nỗi không thể nhìn thủng mặt nàng. 

Bà không ngờ rằng nha đầu thối này lại dám lớn tiếng như vậy, điều này không phải khiến cho tất cả mọi người đều biết là bà là Hoàng Hậu mà còn cậy thế ức hiếp người khác sao?

Hoàng Hậu hít một hơi sâu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Lạc: “Tô Lạc! Ngươi thật to gan!”

Tô Lạc dùng ánh mắt mơ màng vô tội hỏi lại: “Thần lại làm gì sao?” 

Hoàng Hậu vốn dĩ đã đang tức giận rồi, giờ lại bị bộ dạng giả vờ vô tội của Tô Lạc chọc tức hơn nữa.


“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Hoàng Hậu phẫn nộ hét lên.

“Ừ.” Tô Lạc ngoan ngoãn ngậm miệng, lại còn cúi mặt xuống. 

“Xem ra ngươi không biết nhận lỗi rồi?” Hoàng Hậu bình tĩnh trở lại. Bà cũng không phải là kẻ ngu đần gì, vừa nghĩ đã hiểu.

“Thần không hiểu ý của Hoàng Hậu.” Tô Lạc trả lời nước đôi.

Hoàng Hậu đột nhiên cười lạnh, dùng ánh mắt bí hiểm kỳ lạ nhìn về phía Tô Lạc. 

Nhưng Tô Lạc lại hết sức bình tĩnh, nàng còn nhe rằng với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu cảm thấy ngực mình khó chịu vô cùng.

Kiểu chiến thuật tâm lý này, một người ở địa vị cao như bà ta trước nay luôn bách chiến bách thắng, nhưng bây giờ lại trở thành trò cười trước mặt nha đầu thối này. 

Hoàng Hậu lạnh lùng cười một tiếng: “Tô Lạc, ngươi tự tin quá mức rồi, để bốn cung đoán xem, sự tự tin của ngươi từ đâu mà có được.”

“Nguyện xin nghe kỹ.” Tô Lạc không mấy chú ý tới những lời nói của Hoàng Hậu dùng để dẫn dụ nàng tới đây, trong lòng có chút bất mãn.

Trước đó khi nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Hậu, nàng vẫn cho rằng có hy vọng có thể biết được thân thế của bản thân. 


“Là Nam Cung Lưu Vân đúng chứ? Ngươi cho rằng mình có thể xu nịnh hắn, thì có thể vạn sự vô ngại, đúng chứ?” Hoàng Hậu thanh thản vân vê chiếc nhẫn bạch ngọc đeo ở ngón tay cái, khóe miệng cong lên nụ cười nguy hiểm.

Tô Lạc trầm lặng không nói. Từ trước tới nay nàng luôn biết đạo lý “Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy”, người đáng để dựa dẫm nhất chính là bản thân mình, cho nên cho dù là Nam Cung Lưu Vân tốt với nàng thế nào đi nữa, thì nàng cũng không từ bỏ con đường theo đuổi đỉnh cao võ công của mình.

Hoàng Hậu nhìn thấy nàng trầm ngâm không nói, tưởng rằng nàng ngầm thừa nhận rồi, trong lòng liền vui vẻ trở lại, liền hừ lạnh một tiếng nói: “Cho dù Nam Cung Lưu Vân đối với ngươi có tốt hơn nữa, cuối cùng ngươi cũng chỉ là tiểu thiếp không chính danh ngôn thuận.” 

Hoàng Hậu đang dùng cách chia rẽ li gián? Trong lòng Tô Lạc lại cảm thấy nực cười, liền tỏ ra phối hợp cùng với Hoàng Hậu, sắc mặt trở nên mơ hồ ngơ ngác.

Hoàng Hậu rất thỏa mãn đối với phản ứng của Tô Lạc, bà ta dùng ánh mắt bí hiểm liếc nhìn nàng: “Ngươi đã nghe qua Dao Trì Lý Gia?”

Dao Trì Tiên Tử? Cái tên này thật là rất sinh động. Tô Lạc khẽ nhíu mày, nhìn Hoàng Hậu. 

Quả nhiên, Hoàng Hậu liền lạnh lùng cười: “Cái tên Lý Dao Dao này có lẽ ngươi không biết, nhưng Dao Trì Tiên Tử chắc ngươi phải biết chứ?”

“Biết.” Tô Lạc gật đầu.


Không những không biết, còn đã giao đấu ngầm với nhau vài lần. 

Hoàng Hậu thờ ơ nhìn nàng, lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy, việc Lý Dao Dao và Nam Cung Lưu Vân có đính ước với nhau chắc ngươi cũng biết chứ?”

Đính hôn ước? Ánh mắt Tô Lạc thu lại, trong lòng trào dâng cảm giác chua xót.

Tô Lạc nhìn Hoàng Hậu, giọng điềm tĩnh nói: “Hoàng Hậu hà cớ gì mà phải dùng cách chia rẽ li gián này? Nam Cung Lưu Vân có hôn ước hay không, lẽ nào bản thân hắn không biết?” 

Ai ngờ Hoàng Hậu lại cười lạnh: “Hôn nhân đại sự là chuyện do cha mẹ làm chủ, hắn cần phải biết sao? Cho dù hắn biết, thì ngươi cho rằng hắn cũng sẽ nói cho ngươi sao?

Nhìn thấy Tô Lạc cau mày, Hoàng Hậu lại nói thêm: “Đương nhiên, chuyện này còn chưa công khai, vẫn còn kịp để chặn lại.”

Tô Lạc nhìn Hoàng Hậu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui