Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Mọi người vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thái tử điện hạ của bọn họ đúng là đại tài chủ.
Nếu như nói cướp bóc hạ giá sẽ khiến Thái tử chịu tổn thất lớn thì đốt trang viên của Thái tử sẽ hủy hoại bộ mặt của hắn.
Vậy những cử động của những người này tiếp theo chính là khiến Thái tử xuất hiện nguy cơ kinh tế.
Bởi vì tiếp theo, đội cướp bóc này sẽ chạy tới sóng bạc, mà tiền trong sòng bạc thì có rất nhiều luôn đó.
Hàng chục cường giả cấp bốn kéo tới, ùn ùn đứng đầy cả sòng bạc.
Người cầm đầu không ai khác chính là Bắc Thần Ảnh thích hóng chuyện.
Chỉ nhìn thấy hắn hung hăng càn quấy đạp chân lên trên ghế, trợn mắt cười nhìn ông chủ sòng bạc: “Cho người ra đây chơi một ván với lão tử.”
Bắc Thần Ảnh rất ít khi dùng danh hiệu hội trưởng Hiệp Hội Lính Đánh Thuê để ra mặt, cho nên người biết hắn không nhiều.
Ông chủ sòng bạc này cũng là một trong những người không biết hắn.
Nhìn thấy nhiều người hung hăng tiến vào, ông chủ sòng bạc liền chau mày cứ thế nổi giận: “Các người ở đâu tới?”
“Phủ Tấn Vương!” Bắc Thần Ảnh như cười lại như không cười.
“Phủ Tấn Vương?” Ông chủ sóng bạc kinh ngạc.
Phủ Tấn Vương danh tiếng lẫy lùng, ai dám đắc tội? Nhưng Phủ Tấn Vương tại sao lại...
“Ngươi là người phụ trách ở chỗ này đúng không? Được rồi, đưa tinh thạch còn nợ mang ra đây.”
“Tinh thạch gì?” Sắc mặt của ông chủ sóng bạc càng hoang mang hơn.
Bắc Thần Ảnh cười chào một tiếng: “Này người anh em, bọn họ lại hỏi tinh thạch gì? Chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?”
“Đánh!” Những tiếng hô đồng thanh phát lên, tràn đầy sự hung hăng.
Không đợi Bắc Thần Ảnh lên tiếng, đám người này đã được đà xông lên, các thể loại chiêu thức được tung ra, rất nhanh sau đó, cả sòng bạc bị đập tan nát.
Còn về những tài sản trong sòng bạc tự nhiên là được coi là để trả nợ.
Sau khi ẩu đả xong, lại một mồi lửa bùng lên, thiêu rụi tận gốc cái u nhọt của đế quốc này.
Vậy là đám người này lại diễu võ dương oai đi tới địa điểm tiếp theo ghi trong tờ đơn.
Địa điểm tiếp theo là chốn thanh lâu đang làm ăn hưng thịnh nhất ở chốn đế đô.
Ai cũng không ngờ rằng chủ nhân đứng sau của Vọng Nguyệt Lầu lại là Thái Tử điện hạ của bọn họ!
Vọng Nguyệt Lâu này bị hủy thì cũng bị hủy mà thôi, nhưng quan trong nhất đây là thanh lâu của Thái tử điện hạ... điều này có vẻ không được hay ho tốt đẹp gì cho lắm.
Chuyện này bị lôi ra làm trò cười trong nước cũng đủ rồi, nhưng nếu để nước khác biết được, thì cũng chẳng hay ho gì?
Không lâu sau, khu chợ vốn đông kẻ buôn bán tập nập đã bị lửa thiêu cháy dữ dội, không khí ở đây bây giờ lặng như tờ.
Cho dù sản nghiệp của Thái tử có nhiều tới đâu cũng không thể chịu được đám sói đói đang tìm mồi ở khắp nơi.
Rất nhanh, những hàng chữ đen trên giấy nợ nhanh chóng được khoanh đỏ, Thái tử khổ tâm kinh doanh buôn bán bao lâu nay giờ đã đổ sông đổ biển.
Mục lục trong tờ đơn hết hàng này tới hàng khác, chi chít chì chịt, cả tờ giấy giờ đây toàn dấu đỏ.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, đương nhiên có biết bao nhiêu tên thái giám chạy tới chạy lui bẩm báo thông tin.
Cho nên Thái tử rất nhanh đã biết được hết thông tin này, thứ hắn mất đi không chỉ có những căn nhà kia, mà còn có khu buôn bán, thanh lâu... tất cả những sản nghiệp ngầm của hắn bây giờ tất cả đều đã biến mất!
“Ầm...” Một cái bình hoa bị đập mạnh xuống đất, những mảnh vỡ văng tung tóe trên nền đất.
“Thật quá đáng! Thật quá đáng mà!” Khuôn mặt Thái tử tức giận tới nỗi méo mó, cùng với tiếng gào thét của hắn.
Những thứ trong tầm tay hắn có thể đập hắn đều đập hết, ngay cả chiếc ghế băng bằng gỗ quý báu cũng bị hắn đập nát thành từng mảnh.
Nghe những thông tin mà mấy tên thái giám liên tục truyền tới, tin sau còn dữ hơn tin trước, tới cuối cùng, tất cả những thứ hắn khổ tâm kinh doanh đều bị hủy hoại triệt để!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...