Tim Thái tử đột nhiên cháy lên, hắn vỗ ngực mình nói: “Đúng! Ta mới là Thái tử, mới là chính là chủ nhân tương lai của đế quốc này, Nam Cung Lưu Vân ngươi là cái thá gì!”
Trong lúc hai mẹ con đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào.
Tiểu thái giám mặc áo xanh đậm chạy vào, thảng thốt hét lên: “Thái tử điện hạ, chuyện lớn không thành rồi!”
Thái tử đột nhiên lặng người đi, đột nhiên trong hắn dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Vốn dĩ hắn đang tràn đầy tự tin, nhưng trong đáy mắt hắn lúc này tràn đầy sợ hãi.
Hoàng Hậu ngồi trên ghế điềm tĩnh như thường, quay mặt qua lạnh lùng nói: “Có gì từ từ nói, gấp cái gì chứ?”
Tên thái giám đó điều chỉnh lại nhịp thở ổn định, nhưng vẫn gấp gáp nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, chuyện lớn không thành rồi, mấy ngôi nhà dưới tên của Thái tử điện hạ đều bị cháy hết rồi, bị lửa thiêu trụi hết rồi!”
“Cái gì?” Thái tử nghe vậy liền đứng bật dậy, sắc mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
Mấy ngôi nhà của hắn đều không phải là nhà bình thường, mỗi một ngôi nhà đều dùng rất nhiều tiền để xây nên, nhưng điều quan trọng là, bề ngoài nhìn vào chỉ là những ngôi nhà như bao ngôi nhà khác, nhưng sự thật nó lại là những nhà kho, bên trong chưa toàn bảo bối... Thái tử càng nghĩ càng hoảng, chỉ hận không có đôi cánh mà bay ngay qua đó!
“Đúng vậy, không chỉ thế, nghe nói đế đô hiện tại rất loạn, Tấn Vương Điện hạ vì tìm người đã tạo ra động tĩnh rất lớn.”
“Đây... đây là do Nam Cung Lưu Vân làm ra sao?” Thái tử lập tức hoang mang sợ hãi, hoảng hốt thất vọng nhìn Hoàng Hậu.
Vừa rồi nghe những lời động viên từ Hoàng Hâu, hắn mới cảm thấy tự tin hơn, nhưng bây giờ lại nghe được thông tin này, đột nhiên liền cảm thấy như quả bóng xì hết hơi, ủ rũ mềm xuống.
Hoàng Hậu nhìn thấy biểu hiện của Thái tử, tỏ rõ sự không hài lòng, bà nhíu chặt mày, sau đó chỉ lãnh đạm nói một câu: “Ra ngoài xem sao.”
Hoàng Hậu đứng ở nơi cao nhất trên lầu Minh Nguyệt, cả đế đô đều thu vào tầm mắt.
Tuy rằng cách chỗ đó còn xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Nhìn về hướng những ngôi nhà đang bốc lửa ngùn ngụt, sắc mặt của Thái tử lập tức tái xanh, hai tay hắn nắm chặt thành nằm đấm, thể hiện rõ sự tức giận.
Không sai, đó là trạch viên của hắn!
Nam Cung Lưu Vân, ta phải giết ngươi! Thái tử tức giận tới mức hai tay nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu, hận một nỗi là không thể xông tới đấm cho Nam Cung Lưu Vân một cú!
“Mẫu Hậu, người không phải nói Lão nhị hắn sẽ không...” Tim hắn như đang khóc ròng.
Những trạch viên đó đều là những trạch viên hắn thích, dồn rất nhiều công sức và tốn không biết bao nhiêu tiền để xây dựng, nhưng bây giờ tất cả lại bị thiêu rụi trong biển lửa kia.
Sắc mặt Hoàng Hậu lúc này cũng rất khó coi.
Bà hoàn toàn không ngờ được lần này Nam Cung Lưu Vân lại ra tay quá tàn độc!
Vốn dĩ bà vẫn đánh giá cao Nam Cung Lưu Vân, nhưng không ngờ rằng hắn ra tay lại tàn ác hơn cả trong tưởng tượng của bà, quá độc ác mà, còn sát phạt quả quyết tới như vậy!
“Mẫu hậu, làm thế nào bây giờ? Người nghĩ cách đi!” Thái tử vừa tức giân vừa lo lắng, hắn dường như sắp sụp đổ rồi.
Hoàng Hậu trừng mắt nhìn hắn: “Cuống cái gì chứ, trời vẫn còn chưa sụp xuống mà!”
“Trời chưa sụp, nhưng phủ Thái tử của ta sắp sụp xuống rồi...” Đó đều là tài sản của hắn.
“Hừ! Nam Cung Lưu Vân lại dám quang minh chính đại đốt nhà của người, thật là coi trời bằng vung mà, trong mắt hắn còn có Bệ hạ nữa không?” Khóe miệng Hoàng Hậu cong lên: “Người yên tâm, lần này là hắn tự mình tìm đến chỗ chết.”
Thái tử tỏ vẻ không tin, nhưng nhìn thấy Hoàng Hậu bình tĩnh như vậy, hắn bất giác cũng có chút tự tin hơn... lẽ nào có thể làm như vậy thật sao?
Đội trưởng đội cướp bóc cũng không phải là đi tay không tới, bọn họ từng người trong tay đều cầm một tờ đơn, tờ đơn đó ghi rõ phạm vi phụ trách và mục tiêu mà mỗi người bọn họ chịu trách nhiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...