Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Mạnh Lương đệ lập tức thẹn quá hóa giận: “Tô Lạc, ngươi dám gạt ta!”

“Ta nào có lừa ngươi đâu. Trên mặt ngươi quả thật viết như vậy mà. Thái Tử điện hạ là phu quân của ngươi, nếu ngươi thật lòng thấy hắn tốt hơn Tấn Vương điện hạ, vậy thì ngươi còn cần phải do dự lâu như vậy làm gì?” Đôi mắt Tô Lạc tràn ngập ý cười nhưng đáy mắt lại giống như thanh kiếm lạnh lẽo, xuyên thẳng vào tim người khác.

Mạnh Lương đệ xiết chặt nắm tay, không thể nào phản bác được. 

Bởi vì lời Tô Lạc nói, hoàn toàn chính xác. Cho dù nàng đã gả cho Thái Tử nhưng trong lòng nàng, Tấn Vương điện hạ mới là nam thần chân chính, hoàn mỹ nhất trên đời, là tình nhân trong mộng của nàng.

Tô Lạc lại cười tủm tỉm, nhìn Mạnh Lương đệ: “Hiện tại, Tấn Vương điện hạ là của ta, Thái Tử điện hạ mới là của ngươi. Nhìn xem, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Nếu ngươi thích Thái Tử điện hạ thì cứ vui vẻ giữ lấy hắn đi, nam nhân như hắn, Tô Lạc, không, thèm, thích, đâu!”

Mạnh Lương đệ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, đáy mắt sáng lên nỗi ghen ghét và ác độc! 

Nàng cảm thấy đời trước chắc chắn nàng đã mắc nợ Tô Lạc, cho nên đời này mới không thể cạnh tranh thắng nàng ta.


Nàng nguyên bản cho rằng nha đầu thúi này bị Thái Tử điện hạ vứt bỏ, không còn khả năng leo lên đầu của nàng mà tác oai tác quái. Trong lòng nàng cảm thấy vui vẻ không thôi nhưng lại bất ngờ nghe được tin dữ.

Nàng ta như vậy mà… được Tấn Vương điện hạ để mắt tới? 

Tin tức này quả thực nghe như sét đánh giữa trời quang. Mạnh Lương đệ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, giống như là bị đánh một cái thật mạnh đến đầu óc choáng váng.

Tô Lạc cười nhìn nàng, đắc ý mà nhướng cao mày.

Đôi tay Mạnh Lương đệ năm thành quyền, hai mắt bốc hỏa mà nhìn Tô Lạc trừng trừng. 

Mạnh Lương đệ đã cố gắng kiềm chế nhưng thật sự nhịn không nổi. Hai mắt nàng chuyển hướng về phía Nam Cung Lưu Vân: “Tấn Vương điện hạ, nha đầu này trước đây đã bị Thái Tử từ hôn rồi. Ngài chọn loại nữ nhân như vậy… không sợ phải vứt bỏ danh tiếng của ngài sao?”

Mạnh Lương đệ dứt khoát dùng tới chiêu họa thủy đông dẫn (1).

Chậc chậc chậc, nữ nhân này thật sự xem chính mình như cọng hành vậy. Nhưng nàng ta lại vô tình tự đạp nhầm vào chỗ ngứa của Nam Cung Lưu Vân mà không hay biết gì. 

Quả nhiên, sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trở nên đen thui.

Lòng ghen ghét của Mạnh Lương đệ vô cùng lớn, nàng tuyệt đối không cho phép chồng của Tô Lạc tốt hơn chồng của nàng! Cho nên, nàng phải làm bằng mọi cách để phá hỏng hôn sự này.

Mạnh Lương đệ cho rằng Nam Cung Lưu Vân bị nàng khích bác thành công nên nàng lại tiếp tục cố gắng nói xấu, châm ngòi ly gián: “Tục ngữ nói rất đúng, nữ nhân như quần áo, huynh đệ như thủ túc. Tấn Vương điện hạ, ngài là vì tức giận Thái Tử điện hạ chuyện gì nên mới cố ý ở bên cạnh Tô Lạc đúng không?” 


Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân như bị sương lạnh bao phủ.

Tô Lạc còn sợ chọc như vậy chưa đủ khiến hắn nổi giận, nàng âm thầm tính kế, giả vờ đẩy Nam Cung Lưu Vân ra, tức giận trừng mắt: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi hay thật đấy. Hóa ra, ngươi là vì tức giận Thái Tử điện hạ nên mới cố tình tiếp cận ta. Ta, ta không thèm để ý đến ngươi nữa!”

Trong mắt Mạnh Lương đệ hiện lên một tia thỏa mãn. 

Có thể làm cho tình cảm của bọn họ xuất hiện rạn nứt, có thể làm cho Tô Lạc bị Tấn Vương điện hạ ghét bỏ thì nàng đã cảm thấy đặc biệt vui vẻ rồi.

Nhưng biểu cảm vui sướng xuất hiện trên mặt nàng còn chưa được một giây thì đã lập tức biến mất rồi.

Chỉ thấy Nam Cung Lưu Vân giữ chặt lấy Tô Lạc, kiên quyết không cho nàng rời khỏi hắn. Sau đó, cặp mắt sâu âm trầm của hắn trở nên đỏ rực như màu máu mà nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười tà mị nhưng lạnh lẽo như hàn băng. 

Ánh mắt như vậy… khiến người ta cảm thấy sợ hãi như rơi xuống vực sâu hay như bước đi trên băng mỏng.

Mạnh Lương đệ theo bản năng mà lui về phía sau một bước.


Thanh âm lạnh lùng của Nam Cung Lưu Vân vang lên bên tai nàng: “Đừng sợ, bổn vương sẽ không giết ngươi đâu.” 

Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân thật vững vàng khiến trong lòng Mạnh Lương đệ cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn mới nói tiếp nửa câu còn lại làm Mạnh Lương đệ như lạc vào trong mây mù.

Bởi vì Nam Cung Lưu Vân vừa cười vừa nhìn nàng, thanh âm sặc mùi thuốc súng: “Ngươi trở về nói lại với Nam Cung Lưu Tuyệt, bảo hắn mau chóng chuẩn bị thật tốt để trả nợ đi.” 

“Trả, trả nợ gì cơ?” Bởi vì Mạnh Lương đệ ngạc nhiên đến mức kinh hách nên thanh âm của nàng có chút run.

***

(1): Hỏa thuỷ đông dẫn: tránh né một chuyện gây bất lợi cho mình bằng cách hướng chuyện đó cho người khác. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui