“Ngươi nói là...” Tô Lạc hít một hơi, bởi vì nàng cho nên đứa trẻ kia phải chết? Nói cách khác, đứa trẻ kia cũng không phải tự nhiên mà chết?
Tuy đây là sự thật tàn khốc, nhưng nếu đã nói ra, Nam Cung Lưu Vân cũng không có ý định giấu nàng.
“Ngươi đoán đúng rồi.” Nam Cung Lưu Vân thương tiếc xoa đầu nàng: “Việc này vận mệnh đã an bài rồi, ai cũng không thay đổi được, đừng suy nghĩ lung tung.”
Trong mắt Tô Lạc hiện lên tia cảm xúc phức tạp.
Đứa trẻ kia vốn không phải chết, mà phải nhường đường cho nàng, cho nên còn chưa mở mắt hồn đã bay về trời.
“Cha mẹ ruột ta là ai? Người đưa ta đến Tô phủ là ai? Chuyện này đến cuối cùng còn bao nhiêu điều bí mật đây?” Tô Lạc đau đầu hỏi.
“Những việc này không cần gấp, giao cho bổn vương điều tra đi.”
Thật ra Nam Cung Lưu Vân cũng không nói cho nàng, hắn đã sớm điều tra chuyện này, nhưng mỗi lần điều tra ra manh mối, lại bị đối phương dập tắt.
Giống như trong bóng đêm có một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo mà chú ý đến chuyện này.
Đây là hắn vẫn luôn gạt Tô Lạc, không muốn nàng tham gia vào biết được nguyên nhân này. Nhưng kế hoạch không thay đổi nhanh như vậy, nàng cũng chỉ là từ miệng Liễu Nhược Hoa mà biết được.
Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Bởi vì nàng mơ hồ cảm thấy, thân thế của nàng... cất giấu một bí mật vô cùng to lớn.
Có điều các phương diện Nam Cung Lưu Vân đều mạnh hơn nàng rất nhiều, bây giờ ngay cả hắn cũng thấy khó xử, có thể thấy sự việc có bao nhiêu khó khăn chưa thể giải quyết được.
“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, còn có bổn vương ở đây.” Nam Cung Lưu Vân không đành lòng nhìn Tô Lạc nhăn mặt khổ sở như vậy, gõ trán nàng một cái thật mạnh.
“Vậy ngươi nhớ kỹ, có tiến triển mới phải nói cho ta biết đầu tiên, không được lại giống như lần trước giấu giếm ta như vậy.” Tô Lạc cảnh cáo hắn.
“Được.” Trước mặt người khác Tấn Vương điện hạ không coi ai ra gì, lúc này ôn nhu nhìn Tô Lạc, xoa đầu nàng: “Đừng lo lắng, có ta ở đây.”
“Còn Vương Lão Thất và bà vú kia, ngươi cũng giúp ta bắt giữ lại, về sau có thể dùng vào việc lớn.” Tô Lạc mạnh mẽ dặn dò.
“Được.”
“Đến lúc nào ngả bài với Tô Tử An, là do ta quyết định, ngươi không được ép buộc ta.”
“Được.”
Không cần biết Tô Lạc đang nói cái gì, Nam Cung Lưu Vân đều cưng chiều đồng ý với nàng, dung túng mặc cho nàng tùy tiện đòi hỏi.
Từ sau khi biết thân thế của mình, tâm tình Tô Lạc thay đổi tốt hơn, vì thế tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn và tăng lên nhanh chóng.
Từ sáng đến tối đều nhìn thấy bóng dáng nàng ở khối đất tốt nằm bên cạnh thác nước ở hòn non bộ.
Bởi vì Tô Lạc xác thực hiểu rõ, thời gian còn lại dành cho nàng không còn nhiều nữa.
Nếu như Tô Tử An biết thân phận thật sự của nàng, nhất định sẽ trở mặt với nàng nàng, còn có Tô Thanh bây giờ biến mất không thấy người, lại đang giống như hổ dữ âm thầm rình con mồi.
Nàng không thể lần nào cũng tránh ở sau lưng Nam Cung Lưu Vân, cầu hắn che chở và chiếu cố nàng. Nàng phải nhanh chóng trưởng thành, một mình đảm đương, nghênh đón những gian nan khổ cực sắp gặm nuốt nàng.
Bởi vì chuyên chú tu luyện, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm đó, bên cạnh thác nước Tô Lạc đột nhiên mở mắt ra.
Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn ngồi bên cạnh nàng cũng thu hồi công lực lại, quan tâm hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
“Đã đạt tới đỉnh cấp bốn, nhưng ở thời điểm cuối cùng làm thế nào cũng không đột phá được.” Tô Lạc bực bội vò đầu.
Nàng đã nỗ lực một tháng rồi, nhưng vẫn không được... Thật là khiến lòng người lo lắng.
Từ giữa cấp bốn đến đỉnh cấp bốn, nàng tu luyện đều rất thuận lợi, giống như đi đường thẳng vậy, vô cùng suôn sẻ, nhưng ở thời điểm đỉnh cấp bốn đánh vào ngưỡng cửa cấp năm, nàng lại bị chặn ở ngoài cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...