Tô Lạc mơ hồ cảm thấy, thân thế của nàng ẩn chứa bí mật rất lớn, sẽ lật đổ nhận thức của nàng.
“Cùng bổn vương ăn bữa sáng sẽ nói cho ngươi.” Nam Cung Lưu Vân giương cằm đắc ý.
Trong lòng Tô Lạc nôn nóng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Được.” Nam Cung Lưu Vân thích dùng chiêu này nhất, Tô Lạc đã sớm quen rồi.
Ăn sáng cũng không có gì, dù sao bụng nàng cũng đang đói.
Nam Cung Lưu Vân cầm tay Tô Lạc, hai người đi chậm rãi, ngắm cảnh bên đường đi, sau đó bước vào nhà ăn.
Đồ ăn sáng rất phong phú.
Chỉ có hai người bọn họ, nhưng món ăn lại xếp đầy quanh bàn, nhìn vô cùng ngon mắt khiến người khác muốn dùng ngay.
Tô Lạc cũng không đợi Nam Cung Lưu Vân mời, tự mình ngồi xuống ăn.
Nam Cung Lưu Vân thấy vậy, lắc đầu cười khổ.
Tuy nha đầu này thần sắc không thay đổi, nhưng trong lòng chỉ sợ có ý kiến với hắn.
Đang lúc hắn cười khổ, thì một cái bánh bao nhân gạch cua đặt vào trong chén của hắn.
Tô Lạc nhìn hắn cười: “Nhìn ta làm gì? Ăn đi.” Ăn xong rồi nói thân thế nàng, nàng là đang chờ.
“Lạc nha đầu của bổn vương dung mạo xinh đẹp, vĩnh viễn tốt hơn so với đống đồ ăn ngon này.”
Nam Cung Lưu Vân gắp bánh bao nhân gạch cua lên, ưu nhã cho vào miệng.
Tô Lạc trừng mắt liếc hắn một cái: “Ăn no chưa?”
“Vội vã như vậy?” Nam Cung Lưu Vân nhướng mày cười.
“Đúng là rất gấp.” Tô Lạc trừng mắt liếc hắn, việc liên quan đến thân thế, ai mà lại không gấp chứ.
Tô lạc nhìn chằm chằm vào đồ ăn hắn dùng qua: “Cái này vốn đã ăn xong rồi?”
Sau khi Nam Cung Lưu Vân ăn xong cái bánh bao kẹp gạch cua, mới thong thả ung dung bỏ đũa xuống.
“Được, nếu đã như vậy, bổn vương sẽ nói cho ngươi.” Nam Cung Lưu Vân bóp chóp mũi nàng: “Có điều sau khi biết chân tướng, ngươi không được khóc nhè.”
“Làm như ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn khóc nhè, có cần nghĩ ta con nít như vậy không?” Tô Lạc đẩy hắn một cái: “Rồi, ta đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, mau nói đi.”
“Ồ!” Nam Cung Lưu Vân ho khan mấy tiếng biểu thị coi trọng: “Thân thế của ngươi, nói ra cũng thật phức tạp, cho đến bây giờ bổn vương vẫn điều tra không rõ ràng.”
“Nói thẳng ra những điều ngươi biết, nói không chừng ta có thể cung cấp ít linh cảm.” Tô Lạc bình tĩnh nhìn hắn.
“Đây là từ mười năm năm trước.” Nam Cung Lưu Vân lôi kéo Tô Lạc, chậm rãi kể một ít chuyện hắn đã điều tra được.
Đây là một câu chuyện rất buồn.
Năm đó Tô Tử An sủng ái thêm một vị tiểu thiếp Dương Thị, sinh ra một bé gái, vì khó sinh, lúc đó Dương Thị hôn mê, mà đứa trẻ mới sinh ra không bao lâu cũng không có phúc khí được sống.
Ngày hôm đó, trời sinh hiện tượng kỳ lạ, ánh sáng tỏa khắp trời, cầu vồng thành từng đường, thần điểu bay một vòng quanh đế đô.
Vào lúc may mắn như vậy, nếu phủ Tô đại tướng truyền ra tin đứa trẻ mới sinh đã chết, đó là điều rất xui xẻo. Đối với Dương Thị mà nói thì có khả năng chính là tai họa ngập đầu.
Bà vú của Dương Thị gấp đến mức không biết làm sao, lại thật may mắn ở trong viện nhà mình nhặt được bé con Tô Lạc. Đây chính là cơ hội tốt trời ban.
Để Dương Thị không bị thất sủng, bà vú đã thay cái yếm mà tự tay Dương Thị thêu vào người Tô Lạc, đem nàng bỏ vào tã lót màu đỏ, sau đó trở về đưa cho Dương Thị, đưa đứa trẻ đã chết ra ngoài.
Dương Thị mê man, căn bản không biết đứa trẻ mình sinh ra đã chết, bây giờ nằm bên cạnh nàng là đứa trẻ không phải do mình sinh ra.
Nhìn thấy bộ dạng cốt nhục tình thâm của tiểu nha đầu và Dương Thị, bà vú thật sự không dám nói sự thật ra.
Chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, lỗi lầm cứ như vậy bị giấu xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...