Sau khi tiễn Lý ngự y, Tô Lạc ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Lưu Vân, nhìn ánh mắt hắn mà lòng đau như cắt.
Trong lòng Nam Cung Lưu Vân lại cảm thấy áy náy.
Khi hắn đang băn khoăn không biết nên nói ra chân tướng sự việc hay không, thì một hành động của Tô Lạc đã khiến hắn xóa bỏ đi ý nghĩ đó.
Chỉ nhìn thấy Tô Lạc ngồi bên cạnh hắn, hai tay vòng qua ôm chặt lấy lưng hắn, mặt áp sát vào ngực hắn.
Nam Cung Lưu Vân lặng người.
Tuy rằng hắn thường ôm Lạc nha đầu, nhưng đây là lần đầy tiên nàng chủ động ôm hắn.
Lời mà Nam Cung Lưu Vân định nói ra tự nhiên liền trôi xuống.
Tô Lạc nghe thấy nhịp tim hắn đập ổn định, nàng nhẹ giọng, trong giọng nói còn chứa đựng cả sự ấm áp: “Tối nay, ta sẽ ở lại với ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân lại một lần nữa lặng người đi.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, chiêu giả bệnh này của hắn lại có hiệu quả như vậy!
Trước đó khi đút cơm cho hắn, vốn dĩ chính là những lời nàng nói ra, mới khiến hắn nghĩ ra chiêu này để giữ nàng ở lại.
Nhưng hắn không ngờ rằng, vở kịch sau đó không cần hắn diễn nhiều, Lạc nha đầu của hắn đã phối hợp để vở kịch của hắn cứ thể tiếp tục.
Chỉ là, trong lòng Nam Cung Lưu Vân có hơi sợ...
Nếu như Lạc nha đầu của hắn biết chân tướng sự việc… chỉ cần nghĩ tới thôi tim hắn đã run lên rồi, khiến mọi người vô cùng mong chờ rồi.
“Làm sao thế? Có phải là tim vẫn còn khó chịu không?” Tô Lạc rất nhạy bén nàng cảm thấy toàn thân hắn đang run lên, vội vàng đẩy hắn ra: “ Rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Tim...” sợ rồi. Nam Cung Lưu Vân buồn bã nhìn nàng. Sợ bị nàng phát hiện ra chân tướng sự việc, Tô Lạc sau này sẽ không thèm để ý tới hắn nữa.
“Tim lại đau sao? Này, ngươi nói xem làm sao mà ngươi hết lần này tới lần khác chịu nạn như vậy chứ? Vết thương ở chân còn chưa chữa khỏi, bây giờ lại thêm bệnh tim.” Tô Lạc vô cùng thương xót nhìn hắn nói.
Nam Cung Lưu Vân thật khiến nàng đau lòng, Tô Lạc quyết định những ngày sau này sẽ đối xử tốt với hắn hơn.
Trước đôi mắt long lanh của nàng, Nam Cung Lưu Vân dù mặt có dày tới cỡ này cũng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Hắn mở miệng, định giải thích, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào.
“Được rồi, đừng nói nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Tô Lạc ân cần đỡ hắn nằm xuống, rồi nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ luôn ở bên chăm sóc ngươi, cho đến khi nào bệnh của ngươi khỏi hắn mới thôi, ngươi yên tâm ngủ đi.”
Nam Cung Lưu Vân ngoan ngoãn như một đứa trẻ, chỉ im lặng nhìn nàng, tùy ý nàng sắp xếp mọi việc.
Nhìn Nam Cung Lưu Vân vừa vô tội vừa bối rối, trong lòng Tô Lạc có chút chua xót.
Đã từng là một Tấn Vương Điện hạ ngông cuồng tự cao tự đại, giờ đây lại chỉ nằm thở yếu ớt trên giường, thật khiến người ta đau lòng.
Trước ánh mắt vừa đau vừa xót của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân mới biết mình đùa hơi quá rồi...
Đợi khi chân tướng bị lộ tẩy… hắn có bị Tô Lạc cho vạn tiễn xuyên tâm không? Chỉ tưởng tưởng thôi cũng khiến hắn không lạnh mà run.
Hắn dứt khoát nhắm mặt lại giả bộ ngủ.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, bốn bề cảnh vật chìm vào trong bóng tối.
Sớm đã có người hầu kẻ hạ thắp nến lên trong phòng
Trời dần tối hơn.
Tô Lạc vẫn ngồi ở đầu giường Nam Cung Lưu Vân như cũ, lặng lẽ nhìn hắn.
Từng đường nét trên khuôn mặt hắn cứng cỏi và kiên cường, một khuôn mặt hoàn mỹ và ngũ quan quá tinh tế, tất cả kết hợp lại với nhau, khiến cho gương mặt hắn như thi như họa, đúng là dung mạo khuynh thế, khiến người đối diện bị mê hoặc, nhìn ngắm mãi không thôi.
Càng nhìn càng bị hút hồn, càng nhìn càng say đắm.
Nhìn Nam Cung Lưu Vân an nhàn chìm trong giấc ngủ, Tô Lạc cứ mãi si mê ngắm nhìn, trong đấy mắt hiện lên sự si dại và đắm đuối chưa từng có ở nàng.
Nam Cung Lưu Vân vẫn giữ nhịp thở đều đều, nhưng thực ra hắn vẫn chưa ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...