Biểu hiện của hắn với nàng rất vô tình, dường như tất cả sự ấm áp cưng chiều đối với nàng trước đây chỉ là mộng ảo. Nếu hắn muốn lấy lại, liền lấy về tất cả, lấy lại sạch sẽ.
Thế nhưng Tô Lạc có thể cảm thấy, sự lạnh nhạt của hắn với nàng chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng, là thứ để hắn tô lên lớp vỏ bên ngoài.
Lòng tự trọng của hắn lớn hơn so với bất cứ ai.
Tô Lạc ôm lấy ống tay áo của Nam Cung Lưu Vân, giọng nói có phần mềm nhũn: “Nam Cung, ta sai rồi...”
Thân hình tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân hơi khựng lại, nhưng vẫn ngang ngược như cũ nhấc cằm lên, không nhìn Tô Lạc, chỉ lạnh lùng nói: “Buông bổn vương ra!”
“Không buông!” Tô Lạc dứt khoát dựa đầu vào cánh tay hắn, ôm thật chặt, có chết cũng không chịu buông.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cánh tay của bổn vương ai muốn ôm là ôm chắc? Ngươi là tiểu thứ nữ không được cưng chiều nhất trong Tô Phủ, có tư cách gì mà ôm bổn vương!” Nam Cung Lưu Vân hằm hằm nhìn nàng, cắn răng, gằn từng chữ một.
Nam Cung Lưu Vân mặc dù vẫn hung dữ như trước, nhưng đã có một chút buông lỏng so với trước kia. Tô Lạc đương nhiên có thể cảm thấy được.
Tô Lạc không ngốc, ngược lại nàng rất am hiểu nghệ thuật thương lượng.
Nếu như tiếp tục đi theo chủ đề này của Nam Cung Lưu Vân, nhất định sẽ bị hắn chọc cho vỡ mạch máu, cho nên, kiên quyết không thể để hắn kiêu ngạo tiếp.
Cho nên, nàng rất thông minh mà lập tức nói sang chuyện khác.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi không giữ lời hứa!” Trong sự tố cáo của Tô Lạc mang theo sự khiển trách, ngữ điệu nhẹ nhàng mềm mại, giống như ánh dương dịu dàng lười biếng sau buổi chiều.
Nam Cung Lưu Vân bị giọng nói nũng nịu của Tô Lạc làm cho có phần choáng váng, nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như trước, kiêu ngạo giống như phượng hoàng.
Cuối cùng, hắn lầm bầm hai tiếng: “Nói bậy! Bổn vương xưa nay nói một là một, nói hai là hai, chưa bao giờ làm trái lời thề, tiểu nha đầu nhà ngươi không được nói lung tung!”
Bởi vì, hắn rất ít khi hứa hẹn với người khác, cho nên sao lại có thể nói hắn không làm tròn lời hứa?
“Những gì hôm qua ngươi đã thề, giờ nhanh như vậy đã quên rồi sao? Không nhớ ư? Hừ, có cần tìm Lý Ngạo Khung đến làm chứng cho chúng ta không?” Tô Lạc tức giận nói.
Cơ thể Nam Cung Lưu Vân hơi ngẩn ra.
Hôm qua đứng trước mặt Lý Ngạo Khung lập lời thề, đó vốn là lời nói xuất phát từ tấm lòng của hắn, sao hắn có thể quên được?
“Nhớ lại rồi chứ? Nam Cung Lưu Vân, đời này, ngươi là của ta, nếu ngươi dám không cần ta, ta sẽ… ta sẽ khiến cho ngươi một đời không thể thành hôn được!” Tô Lạc hung tợn uy hiếp.
Lời thề ngày hôm qua của Nam Cung Lưu Vân hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Nam Cung Lưu Vân bị Tô Lạc phản kích, ánh mắt phức tạp, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, hắn nhìn Tô Lạc không chớp mắt, nhìn sâu vào đáy mắt Tô Lạc.
Hai người đứng đối diện, cách rất gần, do chiều cao tự nhiên chênh lệch, hơi thở của hắn quanh quẩn trên đỉnh đầu nàng, thân hình cao lớn của hắn bao phủ lấy cả người nàng.
Dường như hai người đã hợp thành một, không bao giờ chia cách.
Nam Cung Lưu Vân rủ mắt xuống, lẳng lặng nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc ngước mắt, đôi mắt đẹp linh động nhìn lại không hề chớp.
Cảm thấy hắn không còn lạnh lẽo cứng rắn như trước nữa, khóe miệng Tô Lạc tràn đầy nụ cười rực rỡ như đóa hoa mùa hạ: “Nam Cung, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi! Ngươi hãy coi ta như một cú rắm mà đánh đi, đừng so đo với ta nữa, được chứ?”
Nam Cung Lưu Vân vẫn không nói gì như trước, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Hơi thở của hắn không bình ổn như trước, tâm tình có chút chấn động rất nhỏ.
Tô Lạc lại cười, nàng kéo tay Nam Cung Lưu Vân, đung đưa trái phải: “Ta thật sự biết sai rồi, ngươi đừng tức giận nữa, được chứ? Tha lỗi cho ta đi mà, sao hả? Nếu còn tức giận nữa, sẽ làm tổn hại đến thân thể ngươi, lợi bất cấp hại biết bao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...