Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Cắt không đứt, chải vẫn rối.” Phiền toái nhất chính là tình cảm.

Bắc Thần Ảnh nhìn thấy thái độ lập lờ nước đôi của Tô Lạc, không khỏi mặc niệm cho Nam Cung Lưu Vân.

Một bên thì theo đuổi đến cùng, một bên thì bình thản ung dung, đã định trước sẽ phải đi qua một con đường núi gồ ghề cong queo uốn lượn rồi. 

Bắc Thần Ảnh quyết định giúp Nam Cung Lưu Vân tranh thủ bước lên đường tắt.

Hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết, Nam Cung Lưu Vân quý trọng ngươi đến nhường nào không?”

Tô Lạc chợt ngẩng đầu, chạm đúng ánh mắt trong suốt trắng đen rõ ràng của hắn. 

Bắc Thần Ảnh chậm rãi nói với Tô Lạc: “Liệu ngươi có biết, thật ra Nam Cung Lưu Vân đã đem tất cả sự ấm áp mà đời này hắn muốn nhưng không có được trao tặng cho ngươi không?”


Lời nói của Bắc Thần Ảnh tựa như một đòn sấm sét.

Trái tim của Tô Lạc chưa từng bị dao động như vậy. 

Sự ấm áp muốn nhưng không có được? Tô Lạc cảnh giác nhận ra, phía bên trong chắc chắn có nội tình.

“Còn về nội tình trong đó, ta không thể nói. Có lẽ, đợi đến khi ngươi thật sự trao trái tim mình cho hắn, hắn sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ câu chuyện. Có điều trước đó, ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Câu chuyện đó, vô cùng thê thảm.”

Lòng hiếu kì của Tô Lạc trong nháy mắt được kéo lên. 

Song, Bắc Thần Ảnh lại rất am hiểu nghệ thuật nói chuyện, sau khi kéo được lòng hiếu kỳ của Tô Lạc lên, ngay sau đó lại chuyển đề tài: “Thật ra chuyện tối qua cũng rất thê thảm.”

“Chuyện gì vậy?” Tô Lạc khẽ nhíu mày.

“Tối qua cũng không biết ngươi đã kích động hắn như thế nào, sau khi hắn dặn dò mấy câu liền đi mất, cả đêm cũng không thấy quay lại.” 

Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc: “Cho tới tận sáng hôm nay, hắn mới khập khiễng quay về, máu me khắp người.”

Máu me khắp người, khập khiễng quay về? Tô Lạc đột nhiên nhíu mày: “Vết thương trên người hắn còn chưa khỏi, sao lại có thể tùy tiện dùng võ công như vậy.”

Bắc Thần Ảnh nhún vai: “Cho tới mãi sau, bọn ta mới biết, thì ra tối qua hắn đến Vân Lộc Sơn gây rối.” 


“Vân Lộc Sơn Long Hổ trại. Theo điều tra nhiều ngày của bọn ta, đã phát hiện ra đó là người đứng sau đám Giao Long Đông Hải, triều đình đã bắt đầu điều động binh tướng, ai ngờ Nam Cung Lưu Vân...” Thái dương Bắc Thần Ảnh co lại.

“Tin tức sáng nay bọn ta nhận được là, toàn bộ một nghìn ba trăm người trong bang đều chết sạch. Bốn tên hộ pháp đều bị ghim lên tường. Tên chủ trại chết thảm nhất, bị nguyên thạch đập chết!”

Cho nên, nam nhân vì tình mà phát điên thật sự rất đáng sợ. 

May mà toàn bộ đám Giao Long Đông Hải đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu không, sẽ phải chịu đựng cơn lửa giận của tên nam nhân này như thế nào?

Long Hổ bang là kẻ đứng sau của Giao Long Đông Hải, ai mà ngờ lại trở thành đối tượng trút giận của Nam Cung Lưu Vân, tên trại chủ kia chỉ sợ đến cuối cùng cũng không hiểu, đối phương vì sao lại dùng nguyên thạch đập chết mình.

Tô Lạc mở miệng, nhưng lại nhận ra bản thân không nói nên lời. 

Bắc Thần Ảnh vỗ vai Tô Lạc: “Yên tâm đi, ngươi là ngươi duy nhất hắn muốn sưởi ấm. Hắn vô cùng che chở cho ngươi, đối với bọn ta, những kẻ khác… thì giết không chớp mắt...”

Tô Lạc: “...”


Bắc Thần Ảnh đưa Tô Lạc đến Tấn Vương Phủ. 

Dừng lại trước cánh cửa phòng của Nam Cung Lưu Vân.

Hắn nghiêm túc lừa Tô Lạc: “Nam Cung Lưu Vân hiện giờ bị thương rất nặng, nếu không cẩn thận, rất dễ để lại di chứng.”

Di chứng? Nhớ tới hai chân Nam Cung Lưu Vân mỗi tháng đều bị đau đớn, Tô Lạc nghiêm túc gật đầu. 

Bắc Thần Ảnh lại dẫn dắt từng bước: “Cho nên, lần này ngươi tuyệt đối không được chọc giận hắn, hiểu chứ?”

Cũng chính là, mặc cho hắn đòi lấy tùy tiện? Mày liễu của Tô Lạc chau lại, yêu cầu này có chút ép buộc, ai mà biết được Nam Cung Lưu Vân liệu có… giở trò lưu manh hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui