Tiếng nỉ non nhàn nhạt này lại mang theo bi ai khó có thể ức chế.
Lúc này đây, hắn rõ ràng biết được, trong lòng nàng hắn không hề quan trọng.
Những nỗ lực theo đuổi đó của hắn có vẻ vớ vẩn mà buồn cười.
Tâm của Nam Cung Lưu Vân có sự yên ắng xưa nay chưa từng có, như sự yên ắng trước cơn bão táp.
Nam Cung Lưu Vân lạnh nhạt mà nhìn khuôn mặt tinh xảo kia của Tô Lạc, ngay sau đó, hắn xoay người đi.
Nện bước nhanh chóng mà dồn dập.
Bóng dáng quyết tuyệt mà quyết đoán.
Nhìn bóng dáng Nam Cung Lưu Vân kiên quyết rời đi, Tô Lạc giật mình, sau đó ngây ngốc nhìn thân ảnh của hắn dần mơ hồ.
Hắn thế mà lại bỏ đi? Cứ như vậy bỏ nàng ở chỗ này?
Trong lòng Tô Lạc bỗng nhiên dâng lên cảm giác ủy khuất không thể nói rõ.
Trong lòng lại ẩn ẩn có dự cảm không hế tốt.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi đứng lại.”
Nàng hướng về phía hắn lớn tiếng gọi. Tô Lạc có một loại xúc động, xúc động muốn nói cho hắn hết thảy.
Tô Lạc nói với chính mình: “Chỉ cần hắn dừng lại, nàng sẽ nói cho hắn nghe.”
Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân không hề dừng lại bước chân, nện bước càng thêm nhanh chóng.
Sao có thể dừng chứ, làm sao dám dừng?
Hắn hiểu rõ tính tình của mình, nếu như giờ phút này không đi, chính hắn cũng không biết mình sẽ làm chuyện quá phận gì với nàng.
Thân ảnh của Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn một mình Tô Lạc một người lẻ loi mà đứng trong đại sảnh rộng lớn.
Gió đêm lạnh lẽo trong nháy mắt tràn vào, Tô Lạc chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, toàn thân rét run.
Tô Lạc không biết cuối cùng chính mình trở lại Tô phủ như thế nào.
Nàng chỉ nhớ rõ, tối hôm qua đã mưa rất to.
Mưa rền gió dữ, trút xuống như thác, suốt một đêm đều là tiếng nước mưa đập vào mặt đất, ồn đến mức nàng mất ngủ cả đêm.
Cũng làm tâm trạng của nàng vô cùng bực bội.
Mang theo hai con mắt với quầng thâm thật to, Tô Lạc buồn bã ỉu xìu mà ngồi ở trên bàn cơm.
Từ khi Tô Lạc đánh bại Tô Thanh xong, từ khi Nam Cung Lưu Vân vì nàng mà không tiếc trở mặt với Dao Trì Lý gia, những ngày Tô Lạc ở Tô phủ càng ngày càng tốt dần.
Không biết là do Tô Tử An chột dạ hay là muốn lấy lòng, tóm lại hiện tại Tô Lạc có thể xem như là người được sủng ái nhất Tô phủ.
Chỉ cần có thứ tốt, tuyệt đối sẽ đưa tới Tử Đằng Uyển của nàng trước nhất. Hơn nữa, không còn tên hạ nhân nào dám ăn hiếp các nàng nữa.
“Tiểu thư, nếm thử Tuyết Liên Quả này, mới từ ba trăm dặm phía bắc vận chuyển đến đây, còn rất tươi.”
Lục La cắt Tuyết Liên Qủa thành từng khối vuông vức nhỏ nhắn đều nhau, mỗi một khối đều có cắm một cây trúc tâm thật nhỏ, để Tô Lạc ăn thuận tiện hơn.
Tuyết Liên Quả vừa ngon vừa đẹp, quan trọng nhất chính là có hiệu quả tăng cường thể chất, đề cao hiệu quả tu luyện. Mỗi một trái Tuyết Liên Quả đều giá trị thiên kim, khả ngộ bất khả cầu.
Lần này hoàng đế ban thưởng cho Tô Tử An cũng chỉ có hai trái, hắn hào khí mà cho Tô Lạc một trái, có thể thấy được địa vị hiện tại của Tô Lạc.
“Tiểu thư mau nếm thử, trước kia chúng ta ngay cả ngửi cũng không được ngưởi.” Lục La thực vừa lòng tình huống sinh hoạt như hiện tại.
Nhưng Tô Lạc ngồi ở trước bàn ăn lại dùng tay chống cằm, hai mắt mờ mịt, cả người buồn bã ỉu xìu, có vẻ mốc meo như nấm mốc.
Nàng thường xuyên ngơ ngẩn xuất thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu thư...” Lục La cảm giác được tiểu thư đêm qua sau khi trở về, cả người đều không đúng nữa.
Vốn dĩ tiểu thư tuy rằng không mặt mày hớn hở, nhưng vẫn luôn có thần thái sáng láng, tinh thần mười phần, nhưng là tối hôm qua nàng giống như cà tím héo vậy, cả người đều teo lại.
Tô Lạc vẫy tay: “Ngươi ăn, cứ kệ ta.”
Hai mắt Tô Lạc lại ngơ ngác, nhìn nước mưa ngoài cửa sổ mà phát ngốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...