Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Tẩu tử... Ta sai rồi...” Bắc Thần Ảnh đáng thương lôi kéo tay áo của Tô Lạc, ai oán thê lương trông mong mà nhìn nàng, ngữ khí thảm thiết.

Tô Lạc có vẻ rất oai phong, vỗ đầu hắn: “Ngươi sai ở chỗ nào? Ngươi hào phóng cho ta nhiều tinh thạch như vậy, ta cao hứng còn không kịp, sao lại trách ngươi chứ?”

Bắc Thần Ảnh quả thực sắp khóc luôn rồi.

Tẩu tử thật sự là quá xấu mà, biết rõ chính mình đau lòng đám tinh thạch đó muốn chết, nàng còn từng câu từng câu đâm vào lòng hắn.

“Tẩu tử...” Lam Tuyển lôi kéo một ống tay áo khác của Tô Lạc, ai oán đáng thương mà ngóng nhìn nàng. Hắn muốn tinh thạch mà…

Tô Lạc đáng thương mà nhìn lại Lam Tuyển: “Đáng thương, lần trước đánh cuộc Tử Kinh Ngư đã thua rất thảm... Lần này lại... Ai, sao các ngươi lại kém may mắn như vậy chứ? Thật là thương mà không giúp gì được.”

Tô Lạc buông tay, tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.


Nhưng là trong lòng nàng lại vui ngất trời.

Bởi vì hai lần này, bọn họ đều làm việc không công cho nàng, đều thua trong tay nàng, ngẫm lại đều cảm thấy chơi thật là vui.

Nhắc tới chuyện cũ thương tâm kia, Lam Tuyển chỉ cảm thấy ngực ẩn ẩn đau.

Hắn hối hận mà, hắn hối hận đến xanh cả ruột

Lần trước bởi vì hắn và Ám Dạ coi thường nàng nên mới nhường hết Tử Kinh Ngư đã tới tay cho nàng, nhưng vết thương thành sẹo thì lại quên đau, lần này thế nhưng cũng đạp phải sai lầm như cũ.

Hu hu hu, hắn thật buồn mà.

Tô Lạc thực tốt bụng mà vỗ đầu của Lam Tuyển, ý vị thâm trường mà thở dài: “Hồ ly sẽ không bị bắt hai lần trong cùng một cái bẫy, con lừa cũng tuyệt đối sẽ không té ngã hai lần ở cùng một chỗ, ngươi nói ngươi liên tiếp sai hai lần giống y hệt nhau, bảo ta an ủi ngươi như thế nào chứ?”

Nghe xong Tô Lạc nói, Lam Tuyển càng nội thương.

Nhưng mà, chuyện càng kích động cảm xúc của quần chúng vẫn còn đang tiếp tục diễn ra.

Khi Tô Lạc và Lam Tuyển đang đùa nhau thì Vương Trung Quỳ cắt một mạch mười khối nguyên thạch, trong mười khối này lại ra tới ba khối tinh thạch màu xanh lá và một viên tinh thạch màu xanh biếc.


Lý Ngạo Khung và Vương Trung Quỳ tức khắc đầy tự tin, nhìn miệt thị Tô Lạc.

“Nha đầu thúi, may mắn luôn có ngày sẽ dùng hết, hiện tại ngươi tới cắt mà xem, xem ngươi còn có thể cắt ra tinh thạch hay không!”

Tô Lạc cười nhẹ: “Các ngươi có bị điếc không? Ta đã nói rất nhiều lần là toàn bộ nguyên thạch trong rương của ta đều có chứa tinh thạch.”

Tô Lạc tùy ý nhặt ra bốn khối nguyên thạch đưa cho giải thạch sư, kết quả cắt ra quả thật chính là cú đánh mạnh vào mặt hai người kia.

“Hai viên tinh thạch màu xanh lá, hai viên tinh thạch màu xanh biếc?” Sau khi Vương Trung Quỳ biết kết quả, thân hình lung lay, dường như không thể đứng thẳng được!

Hắn vốn cho rằng chiến thắng chắc chắn sẽ là của hắn, hắn cho rằng Tô Lạc cũng chỉ có thể cắt được một viên tinh thạch màu xanh lá mà thôi, ai ngờ…

Đầu đều xoay mòng mòng... Vương Trung Quỳ ôm trán, lắc lắc đầu, hắn cảm thấy đây là một giấc mộng không chân thật. Nhưng mà khi hắn mở mắt ra, cảnh tượng vẫn như cũ.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đúng như lời nha đầu thúi kia nói, toàn bộ nguyên thạch trong rương của nàng đều có chưa tinh thạch?


Phải biết rằng nguyên thạch mà Tô Lạc cắt ra cho đến hiện tại đều không phải là phế liệu, viên nào viên nấy đều có chứa tinh thạch!

Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển yên lặng liếc nhau, yên lặng quay người đi.

Đối với thành công như vậy, bọn họ thật sự không đành lòng coi mà.

Cực khổ tấn công Đông Hải Giao Long, vào sinh ra tử, kết quả chỉ vì một lần suy nghĩ lệch lạc mà hỏng hết, tự tay hiến dâng toàn bộ kết quả thắng lợi cho người khác, này quả thực quá ngược tâm.

Vương Trung Quỳ cắt mười bốn khối nguyên thạch.

Trong đó lần đầu tiên là may mắn nhất, cắt ra tinh thạch màu xanh biếc. Lần thứ hai vận khí không tốt, bốn khối chỉ cắt ra một viên tinh thạch màu vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui