Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Nữ nhi không dám.” Tô Lạc đứng thẳng tắp, khóe miệng vẽ nên một nụ cười như có như không, đôi mắt trắng đen phân rõ ràng vẫn không lay động, mang theo ý cười nhìn Tô Tử An.

Trên miệng nói không dám nhưng tư thái lại cao ngạo không có nửa phần mềm yếu.

Trong lòng Tô Tử An tức giận cực điểm, nhưng lý trí nói với hắn. Việc hắn tức giận đối với người khác hữu dụng, còn đối với nha đầu thúi trước mặt này, một chút tác dụng cũng không có. 

Lại hít sâu vài hơi, Tô Tử An đem cảm xúc muốn bùng phát bên trong người đè nén xuống.

“Được rồi, việc này dừng ở đây.” Tô Tử An không kiên nhẫn mà ngăn cản Tô Lạc, nhíu mày hỏi: “Con chó con kia là như thế nào?”

Trong lòng Tô Lạc hiểu rõ, khóe miệng nàng giương lên một nụ cười mỉa mải. 

Trọng điểm tới rồi.


Mục đích thực sự của Tô Tử An là đây.

Hắn đầu tiên là trách cứ nàng một trận, đem tội lỗi đổ lên đầu nàng. Tiếp theo sẽ đưa ra yêu cầu, như vậy nàng sẽ không có cách nào cự tuyệt. 

Âm mưu hay, thủ đoạn ghê gớm. Nếu là một cô nương chưa hiểu việc đời, nàng còn không bị thủ đoạn này của Tô Tử An làm cho đầu váng mắt hoa sao?

Chỉ tiếc hắn diễn kịch rất đạt, nhưng lại gặp phải chính mình, dầu muối đều không thấm, cũng không còn cách nào khác.

Tô Lạc đạm đạm cười: “Chó con? A, phụ thân đang nói đến linh sủng của nữ nhi?” 

“Phải, nó từ đâu tới?” Tô Tử An xụ mặt cau mày, làm bộ dáng lơ đãng, không để ý.

Trong lòng Tô Lạc thầm cảm thấy buồn cười. Nếu thực sự hắn không thèm để ý, tại sao trước đó còn phải rào trước đón sau nhiều như vậy?

“Chỉ là một con chó con thôi, con vô tình nhặt được trên đường.” Tô Lạc thật tùy ý mà cười cười. 

Sắc mặt Tô Tử An trầm xuống, rất nhanh đã không duy trì được vẻ mặt bình thường.

Hắn phất tay áo một cái, cả giận nói: “Nói hươu nói vượn, linh sủng như vậy sao có thể vô tình nhặt được trên đường chứ? Đối với phụ thân còn nói dối, Tô Lạc, ngươi thật to gan!”


Muốn để ý thì sẽ nhìn ra, một hai nhất quyết giả vờ không thèm để ý, giờ chỉ nhìn một cái liền lộ nguyên hình. 

Thần sắc Tô Lạc không thay đổi, vẫn như cũ bình tĩnh tựa gió, khoan thai thoải mái phản bác lại: “Phụ thân đại nhân nếu không tin lời nữ nhi nói, vậy cần gì phải hỏi?”

Tô Tử An suy nghĩ mau chóng kết thúc chuyện này, không kiên nhẫn mà phất tay: “Được rồi, đem con vật nhỏ kia giao ra đây, cho phụ thân nhìn một cái.”

“Phụ thân, ý người là sao?” Tô Lạc nhìn hắn, đôi mắt trắng đen phân rõ, trong sáng đến mức thấy tận đáy. Bộ dáng nóng nảy, tham lam của Tô Tử An phản chiếu trong con mắt thâm sâu của nàng. 

“Ngươi tuổi còn trẻ, cái gì cũng không hiểu. Sao có thể chăm sóc tốt nó chứ? Đồ vật bảo bối như vậy, để phụ thân trông giữ thay ngươi.” Tô Tử An nghiêm trang nói.

Thay nàng chăm sóc? Trong lòng Tô Lạc cười lạnh liên tục.

Nếu trong mắt hắn không hiện lên ý tứ tham lam rõ ràng như vậy, nếu hắn không phải hợp tình hợp lý ép nàng giao đồ ra như vậy, có lẽ Tô Lạc còn có chút lòng tốt mà cho hắn xem Tiểu Thần Long một lần, nhưng hiện tại… 

Ánh mắt Tô Lạc trong vắt, nhìn chằm chằm Tô Tử An, không hề chớp mắt: “Phụ thân đại nhân sao lại có thể không biết, nếu dùng vũ lực giải trừ khế ước, sinh mệnh của chủ nhân sẽ có nguy hiểm, còn linh sủng sẽ lập tức khôi phục hình dạng ban đầu chứ?”


Sắc mặt Tô Tử An tức khắc trở nên xanh mét.

Sao hắn lại không hiểu lời Tô Lạc vừa nói là có ý tứ gì? 

Hắn siết chặt tay rồi lại buông lỏng rồi lại siết chặt.

Tô Lạc nhìn hắn, cười như không cười: “Phụ thân đại nhân một mực ép nữ nhi đem linh sủng giao ra, chính là vì đã để ý nó sao?”

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Tô Tử An đỏ lên, hắn cố gắng tự trấn định, vẻ mặt vẫn uy nghiêm, phịch một tiếng đập tay lên bàn, tức giận rít gào: “Nha đầu thúi, toàn nói lời bậy bạ! Phụ thân sao lại đi tham lam một con linh sủng nhỏ của ngươi! Quả thực vớ vẩn!” 

Ánh mắt Tô Lạc thả lỏng, nhàn nhạt mà cười: “Nếu thật sự như thế, vậy đa tạ phụ thân từ bỏ ý định. Nếu không còn việc gì nữa, nữ nhi xin cáo lui trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui