Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tiểu Thần Long hoàn toàn tức giận!

Con Tích Dịch Long thối tha này thật là to gan lớn mật, dám thương tổn tiểu chủ nhân của nó, răn dạy không nghe, nghe xong lại không thực hiện! Quả thực là muốn chết!

Tiểu Thần Long nổi giận! 

Tiểu Thần Long từ trong lòng Tô Lạc nhảy xuống, thân ảnh nho nhỏ lập tức như mũi tên phóng thẳng đến chỗ Tích Dịch Long!

Mọi người đều bị hành động này của Tiểu Thần Long làm cho sợ ngây người. Tất cả cặp mắt như đèn pha cực nóng gắt gao nhìn chằm chằm chú chó con.

Chẳng lẽ chú chó con lại còn muốn chạy tới mắng Tích Dịch Long? Chẳng lẽ mấy câu ba la bô lô lúc nãy là chú ngữ? 

Nghĩ đến đây, mọi người vô cùng tập trung tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm chó con, hận không thể ghi lại từng nhịp thở của nó.


Tiểu Thần Long hoàn toàn không biết nó bị rất nhiều người theo dõi, chỉ thấy loáng một cái, thân ảnh bé nhỏ kia trực tiếp đáp xuống trên cái mũi của Tích Dịch Long.

Giờ phút này, nếu so sánh hình thể của Tiểu Thần Long và Tích Dịch Long thì nhìn như con kiến so với con voi ấy! 

Vậy nên, Tiều Thần Long bé nhỏ nhảy lên chóp mũi của Tích Dịch Long, nhìn từ xa giống như trên mũi Tích Dịch Long bị dính một viên mè đen.

Thế nhưng, viên mè đen Tiểu Thần Long này lại hạ móng vuốt sắc bén, không chút lưu tình mà cào cào mặt Tích Dịch Long!

“Bạch, bạch, bạch!” 

Móng vuốt be bé hạ xuống, từng tiếng đánh lạch bạch vang lên vô cùng rõ ràng.

Điều khiến mọi người được mở rộng tầm mắt chính là Tích Dịch Long tuy bị Tiểu Thần Long cào mặt, nhưng nó lại vui vẻ chịu đựng, còn lộ ra một loại thần thái giống như đang cười, ánh mắt ôn thuần nhìn Tiểu Thần Long, giống như lão ma ma chấp nhận bị đánh bởi thiếu chủ vậy.

“A!” Ba vị giám khảo đại lão và tất cả mọi người đều hung hăng hít một hơi. 

Thậm chí, có người còn đứng dụi mắt thật mạnh, bởi vì những gì đang xảy ra trước mắt hoàn toàn đảo lộn thế giới quan lâu nay của bọn họ.

Mọi người đều biết Long tộc vốn luôn tàn bạo hung ác, lòng tự trọng mạnh mẽ không ai dám khiêu khích. Tích Dịch Long tuy là loài thấp hèn nhất trong Long tộc, nhưng tốt xấu gì cũng thuộc Long tộc, cũng là rồng, thường ngày vẫn luôn uy phong tám hướng.

Chỉ là... Chỉ là... Chỉ là hiện tại nó đang đối mặt với một chú chó con vô cùng bình thường chứ không phải Long tộc! 


Mặt nó bị chó con cào loạn như vậy, thế mà nó không phản kháng, không tức giận, không hung dữ, mà ngược lại, nó ôn thuần, khiêm tốn, kính ngưỡng mà phủ phục, để yên cho chó con làm nhục.

Thậm chí, vì chiếu cố cho vóc dáng thấp bé của chó con, nó còn tự động cúi đầu, khẽ nâng đầu lên giúp chó con tiện nhảy đến, tiết kiệm chút sức lực.

Cái này đúng là... vì lo sợ mà trở nên hèn mọn. 

Chẳng lẽ Long tộc đều thích bị ngược? Đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi như vậy sao?

Tô Thanh biết chắc chắn không phải như vậy.

Bởi vì Tích Dịch Long được nuôi ở Tử Quỳ Môn đã cắn không dưới một trăm người đưa đồ ăn cho nó. 

Nhưng điều này... rốt cuộc là như thế nào?

Trừ một mình Tô Lạc biết chân thân của chó con, không ai hiểu lý do tại sao, ngay cả Nam Cung Lưu Vân cũng vậy, hắn cũng đang mông lung đoán mò.


Tô Thanh gắt gao nhìn chằm chằm chó con, ánh mắt bắn ra một tia khát máu, sát khí nghiêm nghị! 

Chắc chắn chó con kia có vấn đề!

Lần trước chính là nó!

Chính là nó ngạo kiều đứng trên vai Tô Lạc mà chỉ chỉ trỏ trỏ. Cuối cùng, chính nó đã sai khiến khế ước thú mà nàng vất vả lắm mới thuần phục được nháo nhào làm phản, khiến nàng tổn thất trầm trọng không nói, còn bị phụ thân đại nhân răn dạy một trận. 

Hiện tại, nó lại muốn sử dụng chiêu cũ, định sai khiến Kiêu Kiêu mà sư phụ đã thật vất vả mới tranh thủ được cho nàng. Quả thực rất đáng giận.

Không! Nàng tuyệt đối không cho phép!

“Ngươi đi chết đi!” Tô Thanh tức khắc nổi giận đùng đùng, đôi tay tung bay, vô số linh khí hội tụ trong lòng bàn tay nàng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui