Từ ban ngày đến đêm khuya, lại từ đêm khuya đến sáng sớm, với tinh thần tập trung cao độ, tốc độ cũng đạt đến cực hạn.
Những thứ này khiến cho Tô Lạc có chút không chịu nổi, buồn ngủ, mơ hồ, nàng thấy đầu óc đau nhói.
Tô Lạc đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng nằm trên gốc cây khô, mơ hồ nhìn thấy một mảnh gỗ nổi từ phía sau đang trôi tới, phía bên trên có một bóng dáng màu đen.
Mặc dù không nhìn được rõ ràng, nhưng Tô Lạc lại nhận ra đó là Lý Ngạo Thiên.
Thật đúng là âm hồn không tan!
Trong lòng Tô Lạc thầm chửi bới.
Phải làm thế nào bây giờ? Cũng không thể ở tiếp trên gốc cây khô này, nhưng nếu như bỏ chạy...chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Tô Lạc ngước mắt quan sát bốn phía.
Nơi này có chút giống Tam Hiệp Trường Giang. Hai bên bờ sông đều là vách núi cheo leo, dốc đứng như lưỡi đao, là nơi giao nhau giữa Trường Giang và Hoàng Hà, nước sông chảy xiết, trong nháy mắt đã chảy về phía xa tít.
Trông thấy Lý Ngạo Thiên sắp đuổi kịp.
Thời gian cực kì cấp bách.
Tô Lạc không kịp nghĩ nhiều, cởi áo khoác trên người phủ lên kẽ hở của gốc cây khô, như có như không.
Nhìn như vậy, giống như nàng đang trốn ở phía dưới cành cây.
Chỗ ngoặt phía trước, đúng điểm mù của Lý Ngạo Thiên, Tô Lạc vươn người nhảy lên, bám được vào một cành liễu dọc theo vách núi thẳng đứng.
Cơ thể Tô Lạc nhẹ như chim yến, mượn sức của cành liễu để vươn người nhảy lên, thoáng cái, đã không nhìn thấy bóng dáng nàng đâu.
Nàng đã ẩn náu trên đỉnh cây cổ thụ cành lá xum xuê.
Nơi này tứ phía đều là vách đá dựng đứng, phía sau là Lý Ngạo Thiên truy sát, chỉ cần nàng ở trên mặt đất, sẽ bị hắn nhìn thấy. Cho nên Tô Lạc ngoãn ngoãn đợi ở trên cậy, ẩn núp phía sau cành lá um tùm.
Tô Lạc cuộn mình, điều chỉnh sự vận hành của chức năng sinh lý đến trạng thái thấp nhất.
Tất cả các chức năng sinh lý như nhịp tim, mạch đập, tuần hoàn máu, hô hấp...đều được áp chế lại.
Toàn thân nàng lúc này lạnh như băng, cứng đờ, như rắn ngủ đông, dường như không có hơi thở của sự sống.
Nàng đang đánh cuộc.
Nàng đang đánh cuộc Lý Ngạo Thiên sẽ không lạm dụng tinh thần lực để tìm kiếm trên mặt sông, bởi vì lực cản của nước sông mạnh hơn nhiều so với lực cản của không khí.
Hơn nữa Lý Ngạo Thiên vừa mới thăng cấp lên cấp bảy, tinh thần lực của hắn ta vẫn chưa có khả năng để theo dõi liên tục được.
Lý Ngạo Thiên hùng hổ đuổi theo.
Quả đúng như Tô Lạc dự liệu. Trước đó để thăm dò ở thác nước nên đã lãng phí rất nhiều tinh thần lực, cho nên lúc này hắn ta không sử dụng nó nữa, mà chỉ chuyên tâm điều khiển mảnh gỗ nổi nhanh chóng đuổi theo.
Ánh mắt của Lý Ngạo Thiên rơi xuống gốc cây khô, ban đầu không để ý, nhưng rất nhanh, hắn ta đã sắc bén phát hiện ra màu vàng nhạt xen giữa lá cây.
Nếu như không nhớ lầm, nha đầu thối Tô Lạc mặc váy màu vàng nhạt.
Trong lòng Lý Ngạo Thiên vui mừng khôn xiết.
Hắn điều khiển miếng gỗ nổi dưới dân nhanh chóng đuổi theo cây gỗ khô.
Thế là...Hắn ta xui xẻo đi qua cây cổ thụ nơi Tô Lạc đang ẩn thân.
Lúc hắn đi qua, mắt Tô Lạc khép hờ, tất cả các chức năng sinh lý dường như đều ngưng lại.
Nói cho cùng, thực lực giữa nàng và Lý Ngạo Thiên chênh lệch quá lớn, nếu như có một chút biến động thất thường nào, đều sẽ bị hắn phát hiện ra đầu mối.
Cho nên Tô Lạc nhất định phải cẩn thận từng tí một.
Nhưng việc khiến nàng vui vẻ là, sự chú ý của Lý Ngạo Thiên đã bị mảnh vải màu vàng nhạt kia thu hút, hoàn toàn không ngờ nàng thật sự đang ẩn trốn ở ven đó, nơi hắn chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới được.
Lý Ngạo Thiên không có chút cảm giác nào mà tiến thẳng về phía trước, tốc độ vẫn nhanh đến nỗi khó tin.
Sau khi thấy Lý Ngạo Thiên đã tiến lên trước, lúc này Tô Lạc mới khôi phục chức năng cơ thể, hơi khởi động tay chân, nàng liền bắt đầu rời khỏi cây cổ thụ.
Nơi này đã lưu lại mùi hương của nàng, khó mà làm phai mờ đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...